Một lần nữa bác sỹ lại tỏ ra áy náy: “Thật xin lỗi, tôi không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, có điều ngài Đông Phùng đã nói rằng không được thông báo cho cô, bởi vì đây là quyền riêng tư của bệnh nhân, nên chúng tôi bắt buộc phải tuân thủ.”
Đường Tinh Khanh không thể hiểu nổi.
Cho dù Đông Phùng Lưu vẫn chưa khôi phục trí nhớ, nhưng đối với thư ký lâu năm của mình, hơn nữa cô còn chăm sóc anh lâu như vậy, anh cũng sẽ đích thân đi gặp mặt mới phải, sao anh có thể cố ý dặn người khác không báo cho cô biết?
Còn nếu như Đông Phùng Lưu đã khôi phục trí nhớ, vậy không lẽ là anh chuẩn bị kết thúc tất cả mọi chuyện? Muốn giải quyết dứt khoát, không muốn gặp lại cô nữa?
Nhưng chẳng lẽ Đông Phùng Lưu anh, ngay cả con trai mình cũng không cần hay sao?
Trong nháy mắt, sự vui mừng vừa rồi của Đường Tinh Khanh đã biến mất, thay vào đó là lo âu và nghi hoặc, còn có cả sự thất vọng đối với Đông Phùng Lưu.
Đường Ngũ Tuấn nhìn thấu tâm trạng của Đường Tinh Khanh, cậu bé kiễng chân lên nắm lấy tay cô lắc lắc, nói: “Mẹ, mẹ đừng suy nghĩ linh tinh. Con cảm thấy bố làm như vậy chắc là có lý do riêng của mình.”
Vẻ mặt Đường Tinh Khanh trở nên lạnh lùng, cô không vui nói: “Con hiểu bố con nhỉ, chuyện gì cũng muốn bênh cha con phải không?”
Thật ra thì Đường Ngũ Tuấn cũng nhìn ra Đường Tinh Khanh không hẳn là tức giận mà hơn hết là cô có cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-tong-tai-khong-de/500287/chuong-368.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.