Mặc dù về sau, đối với chuyện này Phương Minh một mực không chịu thừa nhận mình cũng muốn, nhưng thật sự mỗi một khắc, cô đều là thật lòng hy vọng Nam Cường Thịnh mau mau hôn tới, nhiệt tình chiếm lấy mình.
Mà lúc này trong mắt Nam Cường Thịnh, cho tới bây giờ đều chưa từng phát hiện Phương Minh đẹp như vậy. Không biết có phải bởi vì thuốc hay không mà trên mặt Phương Minh trước nay luôn hào sảng giờ cũng lộ ra vẻ thẹn thùng.
Cả khuôn mặt Phương Minh rồi đến tận lỗ tai đều đỏ giống như màu lửa vậy, trên người cô cũng cảm thấy lực chèn ép từ Nam Cường Thịnh truyền tới.
Phương Minh thật không dám tưởng tượng mình cũng sẽ bị đè dưới thân một người đàn ông, mấu chốt là thân thể cô còn bị hai bàn tay Nam Cường Thịnh tùy ý xâm lấn.
Nụ hôn của Nam Cường Thịnh rốt cuộc cũng in xuống, Phương Minh trợn to hai mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn đôi mắt ý loạn tình mê của Nam Cường Thịnh.
Cô theo bản năng muốn đẩy ra, thế nhưng lại cảm thấy nụ hôn của Nam Cường Thịnh làm cho cô hết sức thoải mái, vừa mềm mại vừa dịu dàng, hơn nữa, những chỏm râu nhỏ vụn của Nam Cường Thịnh chạm trên gương mặt cô càng khiến trong lòng cô ngứa ngáy.
Hạ lưu!
Phương Minh vừa cảm thấy thoải mái, lại đồng thời khinh bỉ chính mình hạ lưu như vậy. Cô đột nhiên dùng sức đẩy Nam Cường Thịnh ra.
Nam Cường Thịnh vốn cho rằng đã hoàn toàn nắm trong lòng bàn tay, cũng không ngờ Phương Minh lại đột nhiên đổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-tong-tai-khong-de/500283/chuong-364.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.