Đường Ngũ Tuấn và Tịch Song nhìn nhau như thể quên hết mọi người xung quanh, cuối cùng Đường Ngũ Tuấn nhếch miệng cười lạnh, sau đó quay lại nói với Đường Tinh Khanh: "Mẹ, giờ mẹ đã tin chưa?"
Đường Tinh Khanh chỉ cảm thấy trống rỗng, khó tin nhìn Tịch Song, sau đó chậm rãi lắc đầu: "Mẹ..."
Bầu không khí trở nên vô cùng im ắng. Đường Tinh Khanh nhất thời không biết nên nói gì, cô đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, đến thời khắc mấu chốt cũng đã bình tĩnh lựa chọn giữa mình và tập đoàn Đông Phùng. Cô coi giao dịch này là con đường cứu chuộc của mình, ấy vậy mà tất cả lại chỉ là mưu kế của Tịch Song mà thôi.
Thật nực cười, thật đáng thương! Tịch Song rốt cuộc vẫn là kẻ thích thao túng người khác.
Đường Tinh Khanh mệt mỏi ngồi xuống, như thể đang chờ Tịch Song cho cô một lời giải thích.
Tịch Song lại không hề nhìn Đường Tinh Khanh, có lẽ hắn không để tâm hoặc cũng không biết nên đối mặt với cô như thế nào. Từ lúc vào phòng đến giờ Tịch Song y như một pho tượng đen sì nghiêm trang lẳng lặng đứng đó, trừ việc làm cho bầu không khí càng thêm căng thẳng thì không nói một tiếng nào.
Doãn Thu Ngọc biết kế hoạch trước mắt coi như hoàn toàn tan vỡ rồi, bèn dứt khoát im lặng, chỉ ngồi chờ xem kịch vui.
Đường Ngũ Tuấn đột nhiên cười lạnh, cậu nhếch môi nhìn Doãn Thu Ngọc và Tịch Song, lạnh lùng nói: "Sao hả? Thì ra bố nuôi cũng là người dám làm không dám nhận hay sao?"
"Đã đến nước này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-tong-tai-khong-de/500266/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.