🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nam Cường Thịnh vẫn quá coi thường người phụ nữ tâm địa rắn rết Doãn Thu Ngọc này. Sau khi nghe thấy lời Nam Cường Thịnh, cô ta che miệng duyên dáng mỉm cười: "Hiếm khi thấy anh Nam Cường nói lời trái lương tâm thế này. Nhưng biết làm sao đây, bởi vì thứ tôi muốn không phải là cái nhìn của các anh mà là hành động của các anh."
Ánh mắt Doãn Thu Ngọc như thể châm chọc, khiến Nam Cường Thịnh vô cùng bất an.
"Cô Doãn nói chuyện khách sáo quá. Nếu cô có thể giúp đỡ tập đoàn Đông Phùng vượt qua cửa ải khó khăn lần này, đương nhiên tập đoàn Đông Phùng cũng sẵn lòng làm việc cho cô Doãn. Tất nhiên chỉ cần yêu cầu không quá đáng là được."
Nam Cường Thịnh cười khổ đáp lại. Vậy mà Doãn Thu Ngọc lại nói: "Thật xin lỗi, đúng là chuyện quá đáng đấy. Hà hà, ngay cả tôi cũng cảm thấy quá đáng nữa kìa. Nhưng mà hễ trông thấy mặt con mụ kia, tôi thật sự đành phải để tâm rồi."
Mặt mũi Nam Cường Thịnh xanh mét, hầu kết lên xuống, trực tiếp hỏi: "Cô Doãn có gì cứ nói thẳng."
Doãn Thu Ngọc hé môi cười, đi tới bên cạnh anh ta, giọng lảnh lót: "Trái lại yêu cầu của tôi rất đơn giản, chẳng qua là bảo anh ấy hứa với tôi, sau này đoạn tuyệt quan hệ với ả đàn bà kia. Tất nhiên tôi còn muốn Đường Tinh Khanh phải trả giá về hai cái tát của cô ta dành cho tôi, nhưng như vậy thì quá đáng lắm."
Nam Cường Thịnh định trực tiếp từ chối yêu cầu này, song vẫn khéo léo nói: "Bây giờ Đông Phùng Lưu còn đang hôn mê, không có cách nào đáp ứng yêu cầu của cô Doãn. Nhưng mà nếu lần này cô Doãn có công lớn giúp tập đoàn Đông Phùng, nhất định cậu ấy sẽ có lời với cô."
Mặc dù là sự thật nhưng nói vậy thì thà không nói còn hơn, Nam Cường Thịnh sắp không giữ được mặt mũi của mình nữa rồi.
Doãn Thu Ngọc trực tiếp vòng cánh tay trắng ngần lên cổ Nam Cường Thịnh, dịu dàng nói: "Nhưng anh Nam Cường này, anh luôn miệng nói bây giờ anh đại diện cho Đông Phùng Lưu kia mà. Sao nào, giờ lại muốn trốn tránh trách nhiệm hả?"
Nam Cường Thịnh đẩy Doãn Thu Ngọc ra, khẽ ho hai tiếng, lắc đầu: "Tôi chỉ mang quyền vận hành quản lý công ty của cậu ấy, chuyện riêng của cậu ấy tôi không thể quyết định."
Doãn Thu Ngọc cười lạnh: "Xem ra anh Nam Cường vẫn chưa rõ tình huống nhỉ. Bây giờ bảo anh quyết định chính là quyết định sự tồn vong của tập đoàn Đông Phùng, anh có chắc muốn từ chối tôi không?"
Doãn Thu Ngọc càng nói giọng càng dịu dàng, thân thể như vô tình vô ý tựa vào bả vai Nam Cường Thịnh.
Chẳng những anh ta không cảm thấy không khí mờ ám mà ngược lại còn ghê tởm. Nghĩ thầm người phụ nữ này thật lăng nhăng, thảo nào Đông Phùng Lưu không hề cảm kích cô ta mà còn cực kỳ chán ghét.
Nam Cường Thịnh lạnh lùng nói: "Cô Doãn, tôi muốn xác nhận nhưng đây mới thật là thái độ của nhà họ Doãn sao?" Rốt cuộc Nam Cường Thịnh cũng bắt đầu tức giận.
Doãn Thu Ngọc cười nói: "Phải. Tôi có thể đại diện cho mọi người trong nhà họ Doãn, hơn nữa trước đó tôi đưa ra yêu cầu không phải nói xuông. Nếu làm được, lần này tập đoàn Đông Phùng sẽ không sao cả, nhưng nếu không thể, tôi nghĩ anh Nam Cường cũng hiểu điều gì sẽ xảy ra."
Nam Cường Thịnh không trả lời, chỉ uông một câu "Đã làm phiền", sau đó quay đầu định đi.
"Anh Nam Cường không cần trả lời ngay, có thể kéo dài thêm mấy ngày nữa cũng được. Khi nào tập đoàn Đông Phùng thật sự không thể trụ được nữa, anh hãy quay lại gặp tôi." Câu nói của Doãn Thu Ngọc khiến người khác cực kì khó chịu.
Nam Cường Thịnh có chút buồn bực, vừa ra khỏi công ty nhà họ doãn thì nhận được tin tức tồi tệ hơn.
Đường Tinh Khanh gọi điện thoại báo bệnh tình Đông Phùng Lưu càng nặng hơn. Bây giờ đã đưa đến bệnh viện của lvh để tiến hành cấp cứu, tình hình rất nguy kịch.
Chẳng còn tâm trạng nào quan tâm đến chuyện công ty nữa, Nam Cường Thịnh cứ thế đi tới bệnh viện. Khi anh ta chạy tới nơi thì đã phẫu thuật xong, tuy rằng Đông Phùng Lưu tạm thời không gặp nguy hiểm nhưng chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Đường Ngũ Tuấn ngồi trước giường bệnh, hai mắt đỏ ngầu, thoạt nhìn hết sức đáng thương. Đường Tinh Khanh cũng uể oải, bởi vì vừa phải chăm sóc cho Đông Phùng Lưu vừa phải chăm sóc cho Đường Ngũ Tuấn đang sa sút tinh thần.
Đường Tinh Khanh chưa bao giờ cảm thấy cuộc sống khiến người ta đau khổ đến vậy. Thấy Nam Cường Thịnh đến, cô cảm giác cũng có chút ít niềm tin, chờ hỏi anh ta xem thái độ bên nhà họ Doãn thế nào.
Nam Cường Thịnh không nói cho cô biết hôm nay gặp Doãn Thu Ngọc mà chỉ thất vọng nói rằng nhà họ Doãn vẫn tiếp tục khoanh tay đứng nhìn.
Đường Tinh Khanh vừa nghe xong, tâm trạng càng u ám. Cô cười chua chát với cnt: "Nam Cường, chuyện này có phải vì tôi hay không?"
Nam Cường Thịnh vỗ vai Đường Tinh Khanh, an ủi: "Em đừng suy nghĩ lung tung, cố gắng chăm sóc cậu ấy cho tốt. Việc ở công ty không cần em quan tâm đâu."
Ba người ở bệnh viện suốt cả đêm, thức trắng đêm để trông nom Đông Phùng Lưu. lvh cũng có đến thăm, hơn nữa còn thẳng thắn ngỏ ý muốn giúp đỡ tập đoàn Đông Phùng, nói thẳng là vì Đường Tinh Khanh.
Mặc dù như thế, Nam Cường Thịnh vẫn cự tuyệt. Bởi vì cho dù lvc có giúp thì cũng chẳng được bao nhiêu, trừ phi anh ta dốc hết tài sản của mình vào tập đoàn Đông Phùng. Và hiển nhiên, chuyện này không có khả năng.
Trời vừa sáng, Nam Cường Thịnh liền đi đến công ty. Cũng trong chính ngày này, tình hình công ty càng nghiêm trọng hơn.
Tịch Song lại ra tay nữa, đã có tin đồn mười mấy công ty bắt tay nhau kiện tập đoàn Đông Phùng lên tòa án, có điều tòa án chưa có thông báo gì cả.
Thời điểm nghe thấy tin tức kia, Nam Cường Thịnh như bị sét đánh ngang tai. Xem ra thật sự phải mất Đông Phùng thật rồi. Nam Cường Thịnh cũng biết tình hình đã hoàn toàn vượt khỏi khả năng kiểm soát của mình.
Mà Đường Tinh Khanh cũng nghe được tin tức kia từ đâu, lúc thấy Nam Cường Thịnh tới bệnh viện thăm, còn tuyệt vọng hỏi: "Thật sự đã không còn bất kỳ cách nào để giải quyết sao?"
Cuối cùng Nam Cường Thịnh cũng phải nghe Đường Tinh Khanh hỏi những lời này. Anh ta vừa muốn nói cho Đường Tinh Khanh lại vừa không đành lòng, song ánh mắt anh đã bán đứng anh.
"Anh có chuyện gì giấu tôi vậy Nam Cường?" Đường Tinh Khanh nhất quyết không buông tha.
Nam Cường Thịnh bất đắc dĩ nói: "Thật ra anh đã từng gặp Doãn Thu Ngọc. Lý do cô ta vẫn khoanh tay đứng nhìn chỉ vì muốn chúng ta đáp ứng một yêu cầu, nói chính xác là hai."
Mặc dù Đường Tinh Khanh biết mình không thoát khỏi liên quan, nhưng vẫn vui vẻ tiếp lời: "Cô ta yêu cầu gì?"
"Một, em và Đông Phùng Lưu phải cắt đứt toàn bộ quan hệ, không được qua lại nữa. Hai, em phải trả giá đắt về hành động với cô ta."
Đường Tinh Khanh vốn tưởng cô ta chỉ trả thù mình thôi, lại không ngờ còn muốn mình phải biến mất khỏi đây.
Nam Cường Thịnh nói với Đường Tinh Khanh đang sững sờ: "Không sao đâu. Em đừng ép buộc bản thân, anh tin Đông Phùng Lưu cũng không muốn đồng ý với điều kiện ác độc này."
Đường Tinh Khanh vẫn không trả lời.
Tịch Song cũng vì mối quan hệ với cô mà làm khó dễ tập đoàn Đông Phùng, mà ngay cả Doãn Thu Ngọc cũng vì quan hệ của cô mà trả thù tập đoàn Đông Phùng. Nói cho cùng, cô đúng là sao chổi. Hiện tại Đường Tinh Khanh không hề không cam lòng, không hề oán hận mà chỉ có tự trách.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.