Đường Tinh Khanh chỉ tay vào Đường Ngũ Tuấn, tức giận nói: "Thằng nhóc này, vẫn còn muốn mẹ chơi trội lên Oscar phải không? Nói hồi lâu cũng chỉ vì câu này."
Đường Ngũ Tuấn lên tiếng phủ nhận, nhưng nụ cười xấu xa trên mặt đã bán đứng ý nghĩ thật sự của cậu.
"Từ bé đã ma lanh thế rồi, muốn đi theo bước đường của bố con phải không?" Đường Tinh Khanh lừ mắt với cậu.
Đường Ngũ Tuấn bất đắc dĩ bĩu môi, tiếp tục ôm tay Đông Phùng Lưu, ngoảnh đầu đi không thèm để ý đến Đường Tinh Khanh nữa. Không biết cậu nhóc này lại đang nghĩ cái quỷ gì trong lòng nữa.
Ngay khi Tịch Song nghe được tin Đông Phùng Lưu được La Vinh Hiển cứu đi từ chỗ đàn em, đầu tiên hắn cảm thấy kinh ngạc, sau đó lại giận tím mặt. Bởi vì La Vinh Hiển làm vậy chỉ có một nguyên nhân, chắc chắn là Đường Tinh Khanh cầu xin anh ta giúp đỡ.
"Đường Tinh Khanh ơi Đường Tinh Khanh, em đúng là có bản lĩnh mới dám nhờ tình địch đi cứu chồng cũ của em." Tịch Song lại cười lạnh trong lòng, ngoài mặt vô cảm.
Trên thực tế, đây là lần bực mình nhất của hắn với Đường Tinh Khanh, đủ mọi chuyện trong quá khứ hắn đều có thể bỏ qua, duy chỉ lần này thực sự đã chạm đến ranh giới của hắn. Năm lần bảy lượt trốn khỏi tay hắn, đây là chuyện cực kỳ nhục nhã đối với Tịch Song.
Quan trọng hơn chính là, Tịch Song coi như đã nhận ra, lần này Đường Tinh Khanh chạy trốn, chẳng những không hề có ý định quay về,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-tong-tai-khong-de/500257/chuong-338.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.