"Ra ngoài?" Đường Ngũ Tuấn chớp chớp đôi mắt đen láy không vui nói: "Đi đâu ạ? Chẳng lẽ bố muốn con đi làm à?"
Tuy vẻ mặt cậu không vui nhưng Đường Ngũ Tuấn rất tò mò, mấy ngày nay rõ ràng Đường Ngũ Tuấn bận tối mặt tối mũi đối phó với tập đoàn quốc tế Đông Phùng, chẳng lẽ bố sẽ mang cậu theo thật sao?
Tịch Song nhìn Đường Ngũ Tuấn rồi lại quay sang màn hình máy tính của hắn, sau đó hắn mở miệng: "Tới công ty bố, cho con chơi máy tính đã đời luôn, chẳng lẽ con muốn theo đuôi bố hoài sao?"
Cậu lắc đầu quệt miệng nói: "Chơi máy tính cả buổi tối rồi, con không muốn đi đâu, công ty bố cũng chẳng có gì vui hết, đâu đâu cũng là người lớn, con sợ lắm."
Nói xong Đường Ngũ Tuấn liền nhảy lên giường kéo chăn kín người, chỉ lộ ra cắp mắt lanh lợi đen láy không ngừng nhấp nháy, dường như muốn nhìn ra điều gì đó trên khuôn mặt mỏi mệt của Tịch Song.
Tịch Song không nhìn Đường Ngũ Tuấn đã xoay người đi ra ngoài như đồng ý.
Đường Ngũ Tuấn còn chưa kịp vui mừng thì bên ngoài cửa đã truyền tới một câu đầy ý cười.
"Ở nhà cũng được, bố đã cho tất cả vệ sĩ vào nhà để bảo vệ con, một đứa trẻ như con ở nhà một mình nguy hiểm lắm, nếu xảy ra chuyện thì bố làm sao ăn nói với mẹ con?”
Đường Ngũ Tuấn nhảy dựng lên hét lớn: "A, đầu tiên bố giam lỏng mẹ, sau tới lượt con rồi sao? Bố nuôi à, chuyện gì cũng đừng nên làm quá tuyệt tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-tong-tai-khong-de/500241/chuong-322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.