🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nam Cường Thịnh cũng bị thương, còn cảm thấy hơi mất mặt, anh ta phẫn nộ quát hai vệ sĩ đứng canh cửa, "Hai người còn đứng đó làm cái gì, mau đến đây ngăn họ lại."
Nam Cường Thịnh vừa nói xong, hai vệ sĩ như cái tảng băng di động mới bắt đầu động đậy, bọn họ nhanh chóng bước đến, hoàn toàn không để tâm đến hai người phụ nữ đang đánh nhau, cũng không cần biết có làm bị thương đến bọn họ không, cưỡng chế tách hai người ra.
Thấy tình hình chiến tranh tạm thời được khống chế, Nam Cường Thịnh không quan tâm đến Doãn Thu Ngọc đang phát điên, vội vàng ngồi xổm trước mặt Đường Tinh Khanh, quan tâm hỏi cô: "Tinh Khanh, em không sao chứ? Sao em lại đánh lộn với cô ta, hoàn toàn không giống em gì cả."
Trên người Đường Tinh Khanh có rất nhiều dấu giày của Doãn Thu Ngọc, ngay đến đầu tóc cũng hơi rối, cô thở phì phì nhìn Doãn Thu Ngọc, tức tối nói, "Cô ta gây chuyện trước! Liên quan gì đến tôi! Còn ngăn không cho tôi vào thăm Đông Phùng Lưu nữa."
Nghe thấy Đường Tinh Khanh nói thế, Nam Cường Thịnh quay sang nhìn Doãn Thu Ngọc chẳng còn chút hình ảnh nào, đầu tóc rối bù, mặt mũi tèm lem vì khóc, quần áo cũng xộc xệch nát bươm.
Một cô gái xinh đẹp tươi tắn thoắt cái đã biết thành một con hề xấu xí, cho dù là bị người khác giữ lại vẫn muốn xông lên cào cấu Đường Tinh Khanh, miệng còn không ngừng hét: "Các người thả tôi ra! Các người có biết tôi là ai không! Ai cho các người dám ngăn tôi! Mau thả tôi ra! Tôi muốn giết chết con khốn này!"
Nhìn dáng vẻ đó của Doãn Thu Ngọc, Nam Cường Thịnh lại cảm thấy buồn cười, chỉ có Đường Tinh Khanh mới có thể ép người khác điên đến mức này.
Nam Cường Thịnh lắc đầu với người vệ sĩ đang giữ Đường Tinh Khanh, Đường Tinh Khanh liền được thả ra, Nam Cường Thịnh bước đến đỡ Đường Tinh Khanh đứng dậy, dịu dàng nói: "Anh đỡ em vào trong nghỉ ngơi một lát nhé."
Nói rồi anh ta đỡ Đường Tinh Khanh vào trong phòng bệnh.
Doãn Thu Ngọc bị người ta hoàn toàn coi như người vô hình thấy vậy lại càng bất mãn hét toáng lên: "Này! Nam Cường Thịnh! Ai cho phép anh cho đứa con gái đó vào thăm anh Lưu hả! Không thể để cô ta vào trong được! Cô ta suýt chút nữa đã hại chết anh ấy đấy! Anh Lưu vẫn còn hôn mê bất tỉnh là vì cô ta đấy!"
Nam Cường Thịnh nhẫn nại nói với Doãn Thu Ngọc: "Đây là bệnh viện, không phải nhà cô! Đừng có ầm ĩ ở đây!”
Nói rồi, điều dưỡng viên cũng không nhịn được mà phụ họa: "Đúng thế, xin cô đứng làm phiền đến các bệnh nhân đang nghỉ ngơi, cô cứ như thế là chúng tôi gọi bảo vệ mời cô ra đấy!"
"Các người im miệng cho tôi!" Doãn Thu Ngọc quay sang quát cô điều dưỡng, hai tay bị người ta túm chặt, Doãn Thu Ngọc giãy kiểu gì cũng không ra được, phẫn nộ nói, "Anh thả tôi ra! Còn cả các người nữa! Các người là cái thá gì mà dám mắng tôi! Chỉ cần một câu của tôi là có thể khiến bệnh viện các người đóng cửa đấy!"
Doãn Thu Ngọc hung hăng gào toáng lên rồi không nói gì thêm nữa, cô ta đứng dậy, lạnh lùng lườm tất cả mọi người ở đây, dường như đang ghi nhớ từng người một. Lúc ánh mắt của Doãn Thu Ngọc liếc về phía Đường Tinh Khanh, ánh mắt cô ta trở nên độc địa tàn nhẫn, như thể nhất định không bỏ qua cho cô.
Cuối cùng sau khi nhìn xong cô ta mới kiêu ngạo hứ một cái, dùng dáng vẻ mà cô ta cho là kiêu ngạo nhất quay lưng rời khỏi chỗ này.
Hoàn toàn không nhận ra rằng giờ phút này cô ta đang chật vật nhếch nhác đến mức nào.
Sau khi Doãn Thu Ngọc đi rồi, Nam Cường Thịnh mới bất lực thở dài một tiếng, anh nhìn người Đường Tinh Khanh chi chít vết thương, quan tâm hỏi: "Sao rồi, em vẫn ổn chứ?"
Đường Tinh Khanh lắc đầu, cô cũng không thèm nhìn Doãn Thu Ngọc lấy một cái, Doãn Thu Ngọc đối xử với cô như thế nào, quậy phá vô lý thế nào, Đường Tinh Khanh cũng không ko quan tâm, điều mà cô quan tâm nhất đó chính là Đông Phùng Lưu đang nằm trong phòng bệnh.
Vừa đi vào phòng bệnh dưới sự giúp đỡ của Nam Cường Thịnh, cô vừa sốt ruột hỏi: "Nam Cường, Đông Phùng Lưu thế nào rồi? Anh ấy có gặp nguy hiểm không? Có thật là sắp chết không?"
"Cái gì? Chết á?" Nghe Đường Tinh Khanh nói thế, Nam Cường Thịnh rõ ràng là ngẩn ra, anh nhìn Đường Tinh Khanh với vẻ không hiểu: "Tình hình của Lưu khá là nghiêm trọng nhưng cũng chưa đến nỗi sắp chết... có điều với tình hình hiện tại thật sự là không khác gì chết."
Nam Cường Thịnh nói qua vài câu thật sự khiến Đường Tinh Khanh không hiểu ra làm sao, không biết được sự thật càng khiến cô sốt ruột hơn.
Đường Tinh Khanh túm chặt lấy bàn tay đang đỡ cô của Nam Cường Thịnh, thúc giục nói: "Rốt cuộc là như thế nào? Anh mau nói cho tôi biết!"
Đối diện với sự ép hỏi của Đường Tinh Khanh, Nam Cường Thịnh bất lực thở dài, cánh cửa vừa mở một nửa rồi lại đóng ngay vào, đỡ Đường Tinh Khanh ngồi xuống ghế đợi ngoài hành lang.
Lúc này Doãn Thu Ngọc vừa đi, những người xung quanh cũng không nhiều, Nam Cường Thịnh đỡ Đường Tinh Khanh ngồi xuống rồi mới tiếc nuối nói với cô: "Thực ra, tình hình của Lưu bây giờ rất không lạc quan."
"Không lạc quan như thế nào cơ?" Đường Tinh Khanh túm lấy tay Nam Cường Thịnh hoàng loạn hỏi.
Thái độ của Nam Cường Thịnh không rõ ràng, nhìn biểu cảm của anh ta có vẻ rất buồn, buồn bã đến mức như thể mạng sống của Đông Phùng Lưu ngàn cân treo sợi tóc. Nhìn thấy Nam Cường Thịnh như thế, Đường Tinh Khanh càng lo lắng bất an, nếu không phải Nam Cường Thịnh ngăn cô lại, cô chỉ hận không thể lập tức xông vào phòng bệnh xem Đông Phùng Lưu lúc này như thế nào.
Thấy gương mặt lo lắng của Đường Tinh Khanh, Nam Cường Thịnh xác định được một chuyện, đó chính là Đường Tinh Khanh thực sự thích Đông Phùng Lưu.
Xác định được chuyện này, Nam Cường Thịnh tin chắc rằng những gì anh làm không hề lãng phí, sự tự trách trong hai ngày một đêm này cũng được an ủi.
Chí ít anh ta biết, tất cả mọi việc mình làm đều đúng, anh ta lừa Đông Phùng Lưu, đều là vì để Đông Phùng Lưu có thể thực sự có được Đường Tinh Khanh, khiến Đường Tinh Khanh cam tâm tình nguyện quay về bên Đông Phùng Lưu.
Nếu như mới bắt đầu anh liền nói luôn với Đông Phùng Lưu tất cả, cũng nói cho Đường Tinh Khanh biết Đường Ngũ Tuấn đang ở chỗ anh ta vậy thì sẽ không có cục diện ngày hôm nay.
Đương nhiên đây cũng là câu nói có tính hai chiều, nói theo chiều hướng tốt thì anh ta giấu diếm Đông Phùng Lưu có thể khiến Đường Tinh Khanh biểu lộ ra tình cảm thật của bản thân. Nhưng nếu nói theo hướng xấu, thì trong tình huống này có khả năng Đông Phùng Lưu sẽ chết.
Mà bây giờ sự thật đã nói với Nam Cường Thịnh, anh đang đặt cược đúng, nhưng đối với cái giá phải trả, ví dụ như chuyện Đông Phùng Lưu vẫn luôn hôn mê bất tỉnh sau khi phẫu thuật...
Nghĩ đến những bác gì nói, trong lòng Nam Cường Thịnh càng buồn bã, anh ta thở dài một tiếng nặng nề, nói với Đường Tinh Khanh, "Tình hình của Lưu tương đối phức tạp... phẫu thuật thành công không biết là phúc hay họa, tuy khối máu tụ trong não đã tan, chỉ cần vài ngày nữa là biến mất hoàn toàn, nhưng mà..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.