Trước kia khi còn ở Mỹ bọn họ cũng từng lừa Tịch Song.
Biết ý của Đường Ngũ Tuấn, Đường Tinh Khanh sực tỉnh, cô mất hứng nhìn hai gã vệ sĩ, nói với giọng điệu rất không vui. "Được rồi, biết hai người khó xử rồi, hôm nay cứ thế thôi vậy."
Nói rồi Đường Tinh Khanh quay vào trong, thuận tay đóng cửa lại.
Đồng thời cô cũng nhanh chóng trở về phòng, bởi cân nhắc đến an nguy của Đông Phùng Lưu, Đường Tinh Khanh đặt Đường Ngũ Tuấn xuống liền vội vàng hỏi thằng bé, "Ngũ Tuấn, có phải con còn cách nào khác không, mau nói cho mẹ biết, hai mẹ con chúng ta có thể nhanh chóng đi gặp bố con!"
"Mẹ đừng vội." Giờ phút này Đường Ngũ Tuấn trở về với vẻ bình tĩnh thường ngày, gương mặt cậu bé toát lên vẻ khôn khéo, "Cửa chính không đi được thì chúng ta có thể ra từ cửa sau, bình thường con ở nhà nhàn rỗi, từng ước lượng qua bố cục của căn nhà này."
Đường Ngũ Tuấn nói rồi đắc ý cười: "Sát cửa sau là một cái nhà kho, rất ít người đi qua đằng đó, đợi lát nữa chúng đi từ đằng đó ra, con đảm báo chúng ta có thể đi mà không một ai biết, bố nuôi không thể bắt chúng ta lại được."
Nghe Đường Ngũ Tuấn nói, Đường Tinh Khanh vui vẻ cười, cô nhìn con trai cưng của mình hân hoan nói: "Ngũ Tuấn, cũng may là có con! Nếu như không có con vừa nãy mẹ đã liều mạng với hai người đó rồi."
"Ai bảo mẹ ngốc cơ..." Đường Ngũ Tuấn định cười giễu Đường Tinh Khanh, chợt nhớ ra bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-tong-tai-khong-de/500222/chuong-303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.