"...Vâng." Hai tên vệ sĩ bị Tịch Song quát cho run bần bật, nhận ra mình đã làm sai liền vội vàng cởi trói cho Đường Tinh Khanh, sau đó bỏ miếng giẻ trong miệng ra cho cô. Làm xong tất cả liền lùi lại phía sau đợi lệnh của Tịch Song.
Tịch Song đi đến bên cạnh Đường Tinh Khanh, đưa tay kéo cô dậy, nhìn thấy vết hằn rõ rành rành trên cổ tay cô, liền dịu dàng hỏi:"Có đau không?"
Đường Tinh Khanh mím môi lắc đầu, không nói lời nào.
Thấy thế vẻ mặt Tịch Song đen sì, quát hai tên vệ sĩ đứng đằng sau Đường Tinh Khanh với vẻ uy nghiêm: "Còn không mau cút đi!"
"Vâng! Ông chủ!" Nhận được mệnh lệnh, hai tên vệ sĩ vội vàng quay người đi ra ngoài, rất nhanh chóng trong phòng khách chỉ còn lại Đường Tinh Khanh và Tịch Song.
Sau khi người đi hết rồi, Tịch Song mới dịu dàng nắm tay Đường Tinh Khanh ngồi xuống sô pha, hắn ta nhìn Đường Tinh Khanh, dịu dàng an ủi cô, "Xin lỗi vì đã dùng cách này để đưa em về đây, bọn họ đều là những kẻ thô lỗ không hiểu ý anh, em đừng để tâm."
Vào giờ phút này, Đường Tinh Khanh mới biết chuyện gì đang xảy ra, vốn dĩ Tịch Song muốn đưa cô về, nên mới gọi bọn họ đi tìm cô, không ngờ bọn họ không biết thương hoa tiếc ngọc, còn khiến Đường Tinh Khanh tưởng rằng mình bị bắt cóc.
Kết quả phát hiện ra chỉ là một hồi hiểu nhầm, Đường Tinh Khanh thở phào một hơi nhẹ nhõm, lắc đầu cười nói, "Không sao, tôi không để ý."
Nếu là khi cô bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-tong-tai-khong-de/500218/chuong-299.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.