Biểu cảm của người trong ảnh cũng thay đổi theo từng bức, có cãi cọ, có mập mờ, có ảnh vẻ mặt Đông Phùng Lưu đầy tức giận, cũng có ảnh anh nhìn Đường Tinh Khanh đầy dịu dàng. Đông Phùng Lưu nhanh chóng xem hết, thế nhưng trong đầu anh vẫn không có bất kỳ một manh mối nào, tất cả đều trống rỗng với một đống nghi ngờ, tại sao trong trí nhớ của anh lại xuất hiện bóng dáng của Đường Tinh Khanh? Tại sao càng lúc anh lại càng cảm thấy dường như đã từng quen biết Đường Tinh Khanh? Tại sao? Tại sao?! Một đống câu hỏi chưa có lời giải đáp, Đông Phùng Lưu cầm tập tài liệu dày cộp trong tay, không chút do dự tập trung xem tiếp. Đúng vào lúc đó, một bàn tay vươn ra đặt lên đống tài liệu, Nam Cường Thịnh kiên quyết ngăn anh lại: "Lưu, cậu không thể xem tiếp được nữa." Anh ta đã nhìn ra, Đông Phùng Lưu bắt đầu nghi ngờ Đường Tinh Khanh, cậu ấy không thể biết nhiều hơn được nữa, bằng không bộ não của cậu ấy sẽ không chịu đựng nổi, nếu nhưng ép cậu ấy phải nhớ lại thì thật sự là... hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Giống như một người đi trong bóng tối quá lâu cuối cùng cũng tìm ra ánh sáng, lối thoát đang ở trước mặt, vậy mà đúng vào lúc này lại có một tên nhảy ra cản đường, ngăn không cho anh bước tiếp. Anh lạnh lùng lườm Nam Cường Thịnh, giọng điệu ra lệnh cứng ngắc: "Bỏ tay ra!" "Tôi không bỏ!" Nam Cường Thịnh cũng không chịu nhượng bộ, anh ta nhìn thẳng vào mắt Đông Phùng Lưu, ánh mắt nặng nề, nói: "Lưu, nghe tôi đi, cậu thực sự không thể đọc tiếp được nữa, những chuyện tiếp theo không phải những thứ cậu nên biết, cậu cũng không thể tiếp tục điều tra nữa!" "Tại sao?" Đông Phùng Lưu giận dữ nhìn anh, vè mặt anh sa sầm, ánh mắt lạnh như băng, nhìn chằm chằm Nam Cường Thịnh hỏi: "Tại sao tôi không thể xem tiếp? Thịnh, quả nhiên là cậu có chuyện giấu tôi!" "Tôi giấu cậu đấy! Đấy đều là vì tốt cho cậu thôi, tin tôi đi, nếu cậu xem tiếp thì cậu sẽ chết đấy!" Nam Cường Thịnh nói như thể hét vào mặt Đông Phùng Lưu. Trong quá trình vừa rồi khi Đông Phùng Lưu xem những bức ảnh đó, Nam Cường Thịnh đã xác định được mục đích của kẻ gửi thứ này đến không hề đơn giản, hơn nữa kẻ đó muốn vạch trần chân tướng sự việc của sáu năm trước, đưa nó đến trước mặt Đông Phùng Lưu. Nam Cường Thịnh không nhịn được mà thầm đoán xem rốt cuộc kẻ đó là ai! Tại sao hắn ta lại làm như thế! Hắn có biết chuyện trong đầu Đông Phùng Lưu còn một cục máu đông không? Nếu như biết thì hắn ta muốn làm cái gì? Muốn dồn Đông Phùng Lưu vào chỗ chết?! Trong đầu Nam Cường Thịnh hiện lên cả tá câu hỏi, vốn dĩ anh ta vẫn còn đang trầm ngâm suy nghĩ, nhưng khi nhìn thấy Đông Phùng Lưu định tiếp tục đọc xem tập tư liệu dày cộp kia, anh ta không thể không ngăn cản. Bởi vì anh ta cũng đã nhìn ra đây chính là tài liệu của Đường Tinh Khanh từ lúc sinh ra đến giờ! Điều này khiến cho Nam Cường Thịnh kinh ngạc, ngay đến anh ta còn không không điều tra được, tại sao người này có thể dễ dàng điều tra ra? Theo những gì Nam Cường Thịnh được biết, tư liệu về Đường Tinh Khanh ở trong nước đã bị người ta xóa sạch rồi. Những gì Nam Cường Thịnh có thể nhìn ra được, đương nhiên Đông Phùng Lưu cũng có thể nhìn ra được, anh đã không thể tìm thấy bất kì tài liệu nào có liên quan đến Đường Tinh Khanh trước kia nữa, mà một loạt những bức hình vừa rồi đã cho thấy một điều. Đó chính là trước kia Đường Tinh Khanh đã từng tiếp xúc với anh! Hơn nữa quan hệ của bọn họ cũng không tồi, nhưng anh lại không có bất kỳ một ký ức nào về khoảng thời gian đó! Sự thật vẫn luôn tìm kiếm đã ở trước mắt, sao Đông Phùng Lưu có thể dễ dàng bỏ qua cho được, anh lập tức dùng sức bắt Nam Cường Thịnh phải bỏ tay ra, thái độ cứng rắn nói: "Cậu dọa dẫm ít thôi! Tôi chết hay không tôi tự biết!" "Đông Phùng Lưu!" Nam Cường Thịnh sốt ruột kêu lên, gọi thẳng cả họ cả tên của Đông Phùng Lưu, thấy Đông Phùng Lưu không chịu nghe lời anh ta nói, Nam Cường Thịnh đứng bật dậy muốn giằng lấy tập tài liệu từ trên tay Đông Phùng Lưu! Nhưng Đông Phùng Lưu đã đoán trước được mà nhanh tay hơn, đúng lúc Nam Cường Thịnh giơ tay ra giằng lấy tập tài liệu thì anh nghiêng người tránh đi làm cho Nam Cường Thịnh vồ hụt. Anh đặt tập tài liệu sang một bên lạnh lùng nhìn Nam Cường Thịnh, giọng nói uy nghiêm vang lên: "Thịnh, tôi coi cậu là anh em tốt mới tin tưởng cậu vô điều kiện, nhưng bây giờ xem ra, quả đúng là cậu đã giấu tôi chuyện có liên quan đến Đường Tinh Khanh! Bây giờ còn muốn ngăn không cho tôi biết chân tướng! Cậu có biết lỗi sai không?" "Đấy là vì tôi nghĩ cho cái mạng của cậu đấy!" Nam Cường Thịnh bị Đông Phùng Lưu chất vấn đến mức tức điên lên được, anh ta trả giá nhiều như vậy là vì Đông Phùng Lưu, nói một cách mù quáng thì cho dù quá trình có vất vả khổ sở thế nào, anh ta chưa bao giờ kể lể với Đông Phùng Lưu một câu! Ai bảo bọn họ là anh em! Ai bảo số anh ta vất vả thế chứ! Nhưng những thứ này Đông Phùng Lưu đều không biết, chính vì anh không biết cho nên mới lạnh lùng liếc nhìn Nam Cường Thịnh, khí thế rào rạt nói: "Từ lúc nào mà mạng sống của tôi đến lượt cậu quyết định vậy? Có phải là cậu bao đồng quá rồi không! Hay là... cậu đang có ý đồ gì với Đường Tinh Khanh?" "Lưu!" Nam Cường Thịnh bị Đông Phùng Lưu làm cho tức điên, anh ta không dám tin tất cả những cố gắng của mình ở trước mặt Đông Phùng Lưu lại chẳng đáng giá một đồng như thế! Dù rằng biết tính Đông Phùng Lưu vốn ngang ngược thế, lại chẳng bao giờ nói được gì dễ nghe. "Cậu nói đi, có phải 6 năm trước cậu đã quen biết Đường Tinh Khanh rồi không?" Đông Phùng Lưu nhìn thẳng vào mắt Nam Cường Thịnh, ép hỏi anh ta. Nam Cường Thịnh ngẩn ra mất một lúc, sau đó gật đầu gật đầu trong sự bất lực sống chết mặc bây. "Nếu như đã biết, tại sao không nói cho tôi biết? Tại sao lại lừa tôi rằng, ký ức 6 năm trước không quan trọng?" Đông Phùng Lưu khí thế dào dạt ép hỏi, từ phía anh tỏa ra áp lực của một người bề trên khiến Nam Cường Thịnh không dám động đậy. Nghe Đông Phùng Lưu hỏi vậy, Nam Cường Thịnh im lặng, nếu như anh ta thừa nhận thì chẳng khác nào tự tát vào mặt mình, nhưng nếu như anh ta không thừa nhận thì sự thật bày rành rành trước mặt khiến anh ta không thể nào nói dối được nữa! Ánh mắt đáng sợ của Đông Phùng Lưu nhìn chằm chằm vào Nam Cường Thịnh, vẻ mặt lạnh như băng. Cuối cùng, Nam Cường Thịnh không chịu nổi áp lực của Đông Phùng Lưu, nói với giọng cứng đờ: "Những gì nên nói tôi đã nói rồi, nếu như cậu không tin thì tôi cũng không còn cách nào khác." "Tất cả chỉ là cái cớ!" Vẻ mặt của Đông Phùng Lưu lạnh lùng, "Cậu biết tính tôi, nếu như tôi mà biết chuyện này, thì hậu quả sau đó thế nào cậu cũng biết! Tôi thật muốn biết điều gì đã khiến cậu chịu vì Đường Tinh Khanh mà lừa tôi! Chuyện đã đến nước này, cậu vẫn còn giấu tôi không nói! Rốt cuộc sáu năm trước đã xảy ra chuyện gì?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]