Nói rồi, Đường Tinh Khanh tự mình đi về phía cửa, chưa kịp mở cửa, Đông Phùng Lưu đã rời mắt khỏi máy tính, giọng điệu mang đầy vẻ giễu cợt: “Đi? Em quên mất hợp đồng em vừa mới ký rồi à? Hửm?”
“Hợp đồng làm sao?” Câu nói của Đông Phùng Lưu khiến Đường Tinh Khanh ngừng lại một lát, cô quay đầu, chẳng hiểu ra sao, đành đem hết tất cả những gì mình hiểu nói cho Đông Phùng Lưu: “Trên hợp đồng chỉ viết tôi không được rời khỏi anh, chứ không hề hạn chế tôi muốn đi đâu nhỉ?”
“Chính là không được rời khỏi anh.” Hai tay Đông Phùng Lưu chống lên bàn, nheo mắt nhìn về phía Đường Tinh Khanh, nói: “Hành động bây giờ của em không phải rời khỏi anh thì là gì? Lẽ nào em muốn làm trái với hợp đồng?”
Nghe Đông Phùng Lưu nói, Đường Tinh Khanh hoàn toàn hoảng sợ, chẳng lẽ ý của Đông Phùng Lưu là muốn cô luôn luôn phải ở bên cạnh anh, không được đi đâu hết? Dù cho là một khắc rời khỏi cũng tính là làm trái với hợp đồng?
Đây chẳng phải là quá không có nhân quyền rồi à?
Sau khi Đường Tinh Khanh hiểu được ý của Đông Phùng Lưu, cô trợn mắt há hốc miệng, phẫn nộ nhìn Đông Phùng Lưu: “Anh cũng bá đạo quá rồi đấy, lẽ nào tôi đi làm cũng không được?”
“Đi làm? Em làm gì chứ? Anh đã cho phép em thôi việc rồi à?” Mặt Đông Phùng Lưu lạnh như băng, anh đứng dậy, giọng tức giận: “Em tự tiện thôi việc, anh còn chưa tính sổ đâu, bây giờ em còn hùng hổ muốn chống lại anh? Lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-tong-tai-khong-de/500206/chuong-287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.