Đợi đến khi anh ra khỏi phòng nghỉ đã thấy Đường Tinh Khanh sửa soạn xong xuôi, ngồi im ngây ngốc nhìn vào khoảng không vô định.
Thấy vậy Đông Phùng Lưu không kìm được mà trưng ra vẻ mặt chế giễu, cô không trốn đi nữa, thật tốt.
“Nghĩ gì vậy?” Giọng nói trầm khàn của Đông Phùng Lưu vang lên từ phía đỉnh đầu Đường Tinh Khanh, cô quay đầu lại nhìn theo phản xạ, sững người một lát, thấy Đông Phùng Lưu mặc bộ quần áo ở nhà đứng phía sau sô pha.
Dáng vẻ Đông Phùng Lưu mặc đồ ở nhà cũng rất đẹp trai, còn có chút hiền hòa, nếu như anh không mang cái khí thế bức người kia...
Đường Tinh Khanh lắc đầu, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Không có gì, tôi đang nghĩ anh gọi tôi tới đây làm gì?”
Thực ra Đường Tinh Khanh đang nghĩ ban nãy Đông Phùng Lưu tại sao lại dừng lại rồi tự mình đi giải quyết. Rõ ràng anh giận như vậy, có thể tiện đó mà trút hết cơn giận và dục vọng lên người mình, thế mà anh không hề làm thế.
Nhưng đương nhiên cô sẽ không hỏi Đông Phùng Lưu những câu hỏi riêng tư như vậy, Đường Tinh Khanh nhanh trí nói ra một vấn đề khác mà cô cũng rất thắc mắc.
Đông Phùng Lưu tỏ ra khá bình tĩnh, không cáu gắt hay tức giận như lúc Đường Tinh Khanh mới bước vào, nhưng sắc mặt anh vẫn luôn như cũ, không hề tốt lên chút nào, cả người cứ lạnh như băng.
Anh không trả lời câu hỏi của Đường Tinh Khanh mà đi tới chỗ tủ lạnh mini lấy một chai rượu vang đỏ và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-tong-tai-khong-de/500202/chuong-283.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.