Mặc dù có lúc không nói, nhưng nhìn thấy những đứa trẻ được bố yêu thương, thằng bé nhất định sẽ rất ngưỡng mộ.
Thế nhưng cô có cách gì đây, ai bảo bố ruột của thằng bé chính là Đông Phùng Lưu, nếu là người khác thì tốt biết bao nhiêu...
Đường Tinh Khanh ôm lấy Đường Ngũ Tuấn, nhẹ giọng nói: “Ngũ Tuấn, mẹ có lỗi với con... Nhưng mẹ cũng có nỗi khổ tâm...”
Lắm lúc, con người không thể làm điều mình muốn, Đường Tinh Khanh cũng bất lực, nỗi hận với Đông Phùng Lưu, cô không có cách nào buông bỏ.
Đường Ngũ Tuấn trong lòng Đường Tinh Khanh ngẩng đầu lên, đôi mắt mắt lấp lánh có thần rất giống Đông Phùng Lưu, nhìn Đường Tinh Khanh, nói nghiêm túc: “Mẹ yên tâm, Ngũ Tuấn sẽ giúp mẹ.”
Giúp? Giúp thế nào?
Tuy biết rõ là không có thể, nơi mềm mại trong lòng Đường Tinh Khanh vẫn xúc động, khóe mắt cô ướt đẫm, cảm động ôm Đường Ngũ Tuấn, vui mừng nói: “Ngũ Tuấn...”
Hai mẹ con ngủ bên nhau, hôm sau Đường Tinh Khanh đi làm, còn chưa kịp vào phòng làm việc thì đã bị ông chủ gọi đến.
Đi vào phòng làm việc của ông chủ, Đường Tinh Khanh có thể nhìn thấy sắc mặt khó xử của ông chủ, so với hôm qua còn vui vẻ ngời ngời, lúc này hoàn toàn như hai người khác nhau.
Đường Tinh Khanh đứng nguyên tại chỗ, cẩn thận hỏi: “Ông chủ... đã xảy ra chuyện gì sao?”
Biểu cảm của ông chủ hơi khó coi, hắn nhìn Đường Tinh Khanh, chỉ vào sofa bên cạnh, nói: “Cô ngồi xuống trước đi.”
“À... Vâng.” Đường Tinh Khanh theo lời đi tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-tong-tai-khong-de/500197/chuong-278.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.