Thấy thái độ kiên quyết của Đường Tinh Khanh, Đông Phùng Lưu biết dừng đúng thời điểm, anh đưa Đường Tinh Khanh và Đường Ngũ Tuấn tới cửa rồi xoay người trở lại thang máy, cười vẫy tay chào tạm biệt bọn họ.
Đường Tinh Khanh cũng cười vẫy tay, đợi sau khi thang máy đóng cửa, cô nặng nề thở phào, Đông Phùng Lưu rốt cuộc cũng chịu đi rồi, có điều muốn đối phó anh thì sẽ phải tiêu hao nhiều sức lực lắm đây.
Đường Tinh Khanh lấy chìa khóa ra mở cửa, cửa vừa mở, cô cúi đầu đi thay giày, nhưng không hề phát hiện sau khi vào cửa, cơ thể của Đường Ngũ Tuấn cứng đờ.
Đợi đến khi cô thay xong giày, Đường Ngũ Tuấn bên cạnh đột nhiên chạy như bay vào trong, lao đến chỗ sofa, vừa chạy vui mừng hô to: “Bố nuôi! Sao bố cũng về nước vậy!”
“Ha ha ha, Ngũ Tuấn, đã lâu không gặp.” Một tiếng cười sảng khoái mang theo giọng nói hiền từ vang lên.
Nghe thấy giọng nói này, toàn thân Đường Tinh Khanh đều cứng lại, cô như khúc gỗ từ từ ngẩng đầu lên, trợn mắt há hốc miệng nhìn Tịch Song đang vui sướng ôm lấy Đường Ngũ Tuấn, nhấc bổng người Đường Ngũ Tuấn lên quay vòng vòng.
Hai người đã lâu không gặp, nụ cười trên mặt tựa như hoa, nhìn từ xa như một bức tranh phong cảnh đẹp tuyệt.
Đường Tinh Khanh căng thẳng trong lòng, cô không biết vì sao Tịch Song lại chọn lúc này đến tìm cô.
Đợi xoay mệt rồi, Tịch Song mới thả Đường Ngũ Tuấn xuống, hắn ngồi xổm người xuống, nhéo mũi Đường Ngũ Tuấn, nụ cười yêu mến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-tong-tai-khong-de/500186/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.