Đường Tinh Khanh vừa nghe xong toàn bộ quá trình, cô tức giận nói: “Đông Phùng Lưu! Anh vô liêm sỉ!” “Đúng là anh vô liêm sỉ.” Đông Phùng Lưu thẳng thắn thừa nhận: “Nhưng vì em, đừng nói là thay đổi quy định của công ty, cho dù là đối đầu với những công ty khác anh cũng không ngại. Đường Tinh Khanh, em đừng hòng rời khỏi anh!” Đông Phùng Lưu hống hách bá đạo nói một vòng không lọt vào tai Đường Tinh Khanh, cô tức giận đến mức cắn môi, trong lòng vừa bực bội lại vừa dấy lên tâm trạng khác. Nếu thật sự là dưới tình huống bình thường, có lẽ Đường Tinh Khanh sẽ cảm động vì lời nói của Đông Phùng Lưu, nhưng bây giờ thì khác, Đông Phùng Lưu đang uy hiếp trắng trợn! Đường Tinh Khanh tức run lên, giọng nói khó kiềm chế được quát lên: “Đông Phùng Lưu! Anh đừng quá đáng!” “Anh quá đáng?” Giọng điệu Đông Phùng Lưu sâu xa khó dò, nói ra khiến người ta không nhịn được mà muốn thần phục anh, Đông Phùng Lưu trầm giọng nói: “Đường Tinh Khanh, em đặt tay lên ngực mà tự hỏi, anh đối xử tệ bạc với em sao? Vì sao em luôn lẩn tránh anh, lẽ nào anh chính là một con thú hoang khiến em sợ hãi đến vậy sao?” Anh vốn chính là dã thú! Là một tên khốn kiếp! Đường Tinh Khanh không nói ra lời mắng người, cô trực tiếp cúp điện thoại, lúc này Đường Ngũ Tuấn từ trong nhà vệ sinh đi ra, thằng bé không hiểu nhìn Đường Tinh Khanh, hỏi: “Mẹ, điện thoại của ai thế? Khiến mẹ tức giận như vậy.” “Là một tên khốn kiếp!” Giọng điệu của Đường Tinh Khanh không tốt lắm. Trong mắt Đường Ngũ Tuấn lóe lên một tia sáng, khóe môi thằng bé nở một nụ cười khó có thể thấy, nhưng lại không lên tiếng. Nhìn tình hình này nhất định là bố gọi điện tới, có thể khiến mẹ tức giận như vậy, không phải chứng minh mẹ để ý đến bố sao? Nếu không vì sao mẹ lại tức giận vì một người xa lạ? Đường Tinh Khanh vừa dứt lời, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, cô sửng sốt một chút, thầm nghĩ sớm như vậy là ai được nhỉ, sau đó mới ra khỏi phòng ngủ, đứng dậy đi mở cửa. Thông qua kính thấu thị, Đường Tinh Khanh lại nhìn thấy Đông Phùng Lưu ở bên ngoài! Đường Tinh Khanh bị Đông Phùng Lưu đột nhiên xuất hiện dọa cho giật mình, vừa mới cúp điện thoại chưa đến một phút, Đông Phùng Lưu đã xuất hiện ở cửa nhà cô, đây là tình huống gì vậy? Theo như tình hình vừa rồi, không phải là anh nên ở phòng làm việc trên công ty mà làm việc sao? Sao lại xuất hiện ở đây! Đường Tinh Khanh xoay người lại dựa vào cánh cửa, cô không dám mở cửa ra, rất sợ vừa mở cửa một cái là Đông Phùng Lưu đã kéo mình đi. Đường Tinh Khanh không mở cửa, Đông Phùng Lưu vẫn nhấn chuông cửa, cuối cùng ngay cả Đường Ngũ Tuấn cũng không nhịn được mà đi tới hỏi: “Mẹ, sao mẹ không mở cửa, không phải có người đang nhấn chuông cửa sao?” Đường Tinh Khanh chưa ổn định tinh thần, liếc nhìn Đường Ngũ Tuấn, giọng điệu không được tốt lắm: “Ngoài cửa có kẻ xấu, mẹ không thể mở cửa!” “Kẻ xấu?” Đường Ngũ Tuấn không hiểu nhìn thoáng qua Đường Tinh Khanh, trong lòng lại hiểu ra, kẻ xấu ở ngoài cửa có đến tám, chín phần là bố, nếu không Đường Tinh Khanh sẽ không sợ đến mức này. Nghĩ đến bố đang ở ngoài cửa, Đường Ngũ Tuấn muốn mở cửa ra, thằng bé động não một cái đã nghĩ ra một cách, nói: “Mẹ, nếu đã là kẻ xấu vậy thì chúng ta mau báo cảnh sát đi, chậm trễ sẽ không tốt lắm đâu.” Nói rồi Đường Ngũ Tuấn kéo Đường Tinh Khanh đi về phòng ngủ. “Không, không thể báo cảnh sát.” Đường Tinh Khanh vừa ổn định tinh thần lại, cô nuốt nước miếng ngăn cản Đường Ngũ Tuấn, nói: “Chúng ta không thể làm lớn chuyện, đừng báo cảnh sát.” Đường Ngũ Tuấn nhíu mày, thằng bé liếc nhìn khoảng cách giữa mình và cửa, chân dùng sức một cái, Đường Ngũ Tuấn đột nhiên chạy về phía cửa, trước khi Đường Tinh Khanh chưa phản ứng kịp, thằng bé mở cửa ra. “Đường Ngũ Tuấn!” Đường Tinh Khanh kinh hãi ở phía sau nhìn thân thể bé nhỏ mà khỏe mạnh của Đường Ngũ Tuấn chạy ra cửa, sau đó nhanh tay nhanh chân mở cửa ra, cô chẳng kịp ngăn cản. Nhìn bóng dáng Đông Phùng Lưu xuất hiện ở cửa, trong lòng Đường Tinh Khanh vừa tức vừa ảo não, tên nhóc Đường Ngũ Tuấn ăn cây táo rào cây sung này, xem ra phải đánh một trận no đòn thằng bé mới hấp thụ sự dạy dỗ! Đông Phùng Lưu cảm kích nhìn thoáng qua Đường Ngũ Tuấn thấp bé, sau đó anh nhìn thẳng vào Đường Tinh Khanh, không nói lời nào mà đứng tại chỗ. Một chiến trường im lặng bắt đầu mở màn, tục ngữ nói không chết trong im lặng thì chính là bùng nổ trong im lặng. Cuối cùng Đường Tinh Khanh không thể nhịn được nữa mà đi tới cửa, định đóng cửa lại. Đông Phùng Lưu nắm lấy bàn tay để trên chốt cửa của Đường Tinh Khanh, khẽ dùng lực kéo cô ra ngoài. “Này! Đông Phùng Lưu, bây giờ là ban ngày ban mặt, anh định làm gì?” Đường Tinh Khanh biến sự tức giận thành sức mạnh, trừng mắt nhìn Đông Phùng Lưu, không chịu khuất phục mà nói. “Đi làm với anh.” Đông Phùng Lưu kéo tay Đường Tinh Khanh, định kéo cô đi về phía thang máy. Nghĩ ra Đường Ngũ Tuấn vẫn còn đứng ở cửa, Đường Tinh Khanh không nhịn được hét lớn: “Đông Phùng Lưu. Anh điên rồi có phải không! Con tôi vẫn trong nhà đấy!” Nghe thấy lời của Đường Tinh Khanh, Đông Phùng Lưu mới bằng lòng dừng lại, anh nhìn Đường Ngũ Tuấn một chút rồi lại nhìn Đường Tinh Khanh, cuối cùng nghiêm mặt nói: “Vậy em có chịu đi làm với anh không?” Đường Tinh Khanh cảm thấy Đông Phùng Lưu đúng là điên rồi, vì mục đích mà không từ thủ đoạn, chỉ vì bắt cô đi làm mà gây ra chuyện không thể chấp nhận được này? Đường Tinh Khanh quả thực không thể hiểu được suy nghĩ của Đông Phùng Lưu, nhưng trước mắt cô hoàn toàn không cách nào từ chối được lời nói của Đông Phùng Lưu, cô cũng không thể trực tiếp để Đông Phùng Lưu muốn làm gì thì làm như vậy. Đường Tinh Khanh nghĩ một hồi, giọng điệu cô không dễ từ chối, nói: “Để tôi quay về đi làm thì có thể, nhưng anh phải trả tiền lương cao cho tôi, còn phải cao hơn tám mươi phần trăm so với trước kia, nếu không tôi không về!” Tám mươi phần trăm! Đường Tinh Khanh đây là miệng sư tử, tiền lương của cô vốn không thấp, bây giờ còn đòi tăng, thu nhập mỗi tháng đã tương đương với thu nhập của ông chủ một cửa hàng nhỏ rồi! Ai ngờ Đông Phùng Lưu không chút nghĩ ngợi đã đồng ý nói: “Được, em nói tăng bao nhiêu thì băng bấy nhiêu.” Muốn anh bao nuôi cô cũng không vấn đề gì. Không ngờ Đông Phùng Lưu dễ dàng đồng ý như vậy, Đường Tinh Khanh không phục, vẫn muốn cho Đông Phùng Lưu thêm chút màu sắc nữa xem sao, không khỏi ngang bướng nói: “Còn một điểm nữa, mỗi ngày tôi ngủ đến khi nào tự nhiên dậy thì mới đi làm, anh có thể đồng ý không?” Chuyện này tuyệt đối là một khó khăn, làm gì có nhân viên nào dám ra yêu cầu với sếp như thế. Thấy Đông Phùng Lưu không nói lời nào, Đường Tinh Khanh lại bổ sung thêm: “Nếu anh đồng ý thì tôi tiếp tục đi làm, nếu anh không đồng ý… Hôm nay cho dù tôi mất mặt cỡ nào cũng phải đứng giữa đường lớn nói sếp lớn tập đoàn quốc tế Đông Phùng là anh cưỡng ép dân lành, ép buộc người khác đi làm, đến lúc đó tôi xem anh xử lý thế nào.” Đường Tinh Khanh nói vô cùng chí khí hùng hồn, khiến người ta nhìn mà cảm thấy bộ dạng vô cùng phách lối, để Đông Phùng Lưu biết khó mà lui. Nhưng Đông Phùng Lưu lại tỏ vẻ bình tĩnh, đợi Đường Tinh Khanh nói xong, anh không đổi sắc mặt mà gật đầu nói: “Được, anh đồng ý với em.” “Anh…” Lần này Đường Tinh Khanh sợ ngây người, cô nói nhiều lời quá đáng như vậy mà Đông Phùng Lưu lại có thể đồng ý với yêu cầu vô lý gây sự của cô, từ lúc nào mà Đông Phùng Lưu dễ nói chuyện như vậy?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]