Tiết Bình Hương chanh chua, cả ngày chỉ muốn làm sao đuổi cô ra khỏi nhà, cả ngày chiếm đoạt tài sản trong nhà cô, làm sao cô được nếm thử chút tình thương của mẹ!
Sau đó bố lại bị anh giết hại, bây giờ tên đầu sỏ này lại ở đây chỉ trích cô, cô không lớn lên trong gia đình đơn thân nên không hiểu nỗi khổ của đứa bé!
Đông Phùng Lưu, anh tưởng rằng anh mất trí nhớ rồi là có thể ở đây muốn làm gì thì làm! Tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không tha thứ cho anh!
Đường Tinh Khanh cố gắng để mình bình tĩnh lại, chỉ có như vậy cô mới có thể khống chế chính mình không cho Đông Phùng Lưu một bạt tai, quả thực đáng thẹn!
Đường Tinh Khanh cười lạnh một tiếng, cô quét mắt nhìn Đông Phùng Lưu, cất giọng châm chọc: “Đông Phùng Lưu, bây giờ anh lý lẽ hùng hồn nói chuyện với tôi, đơn giản không phải là vì để tôi ở bên anh sao, tôi nói cho anh biết, anh hết hy vọng đi! Tôi mãi mãi mãi mãi cũng sẽ không ở bên anh!”
Một cái bạt tai vang dội của Đường Tinh Khanh đánh lên mặt Đông Phùng Lưu, sắc mặt Đông Phùng Lưu u ám nhìn cô, giọng điệu bình thản ép hỏi: “Đường Tinh Khanh, trong mắt em anh chính là một người quá quắt như vậy hay sao?”
“Đúng vậy, trong mắt tôi, anh chính là người như vậy.” Dù sao cũng đã tìm được con trai rồi, Đường Tinh Khanh không cần nhìn sắc mặt Đông Phùng Lưu nữa, nói chuyện đương nhiên cũng không thừa lời.
“...”
Đông Phùng Lưu thở sâu một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-tong-tai-khong-de/500179/chuong-260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.