Trừ cái này ra, Đông Phùng Lưu còn nghĩ tới những lời Đường Tinh Khanh nói, hỏi anh có thấy một thằng bé tới công ty tìm anh không, còn hỏi rất nhiều lần, Đông Phùng Lưu chưa từng để ở trong lòng, bây giờ xem ra, Đường Tinh Khanh khi đó đang tìm con trai ruột của mình.
Nhưng dù có như vậy, hôm đó Đường Tinh Khanh vì sao lại nói, cô tìm con giúp bạn, không phải nói là tìm con trai của mình?
Trong lúc nhất thời, quá nhiều bí ẩn xuất hiện trong đầu Đông Phùng Lưu, anh không thể thích ứng, Đông Phùng Lưu nhìn Đường Ngũ Tuấn, vừa định hỏi gì, Đường Tinh Khanh lại khẩn trương ngắt lời anh.
“Tổng giám đốc, anh ăn sáng chưa? Anh vẫn chưa nói sao lại tới nhà tôi tìm tôi.” Đường Tinh Khanh cười cứng ngắc, cô cố gắng làm cho nụ cười của mình nhìn tự nhiên một chút, không đến mức bị Đông Phùng Lưu nhìn ra vẻ hoảng loạn của mình.
Lời Đường Tinh Khanh nói kéo Đông Phùng Lưu từ trong nghi vấn trở về, anh nhìn nụ cười của Đường Tinh Khanh, nói không để ý: “Anh thấy hôm nay hơn chín giờ em còn chưa đi làm, gọi điện thoại cho em lại không nghe, nghĩ em xảy ra chuyện nên tới nhà em tìm em. Không ngờ tới đây, nhấn chuông cửa nhưng không ai ra mở, anh lo lắng nên gọi thợ mở khóa đến...”
Vừa dứt lời, “tinh” một tiếng cửa thang máy lại mở, hai người trông như thợ mở khóa nhìn thấy trước thang máy có người, không khỏi sửng sốt.
Đường Tinh Khanh nghe thấy Đông Phùng Lưu nói vậy cũng sửng sốt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-tong-tai-khong-de/500173/chuong-254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.