Nghe xong lời nói của Đường Tinh Khanh, Đông Phùng Lưu im lặng cúi đầu, Đường Tinh Khanh không nhìn thấy rõ biểu cảm trên gương mặt anh.
Bầu không khí rất im lặng, cả hai người đều không nói gì, Đông Phùng Lưu cúi đầu giống như đang nghĩ về những gì Đường Tinh Khanh nói, Đường Tinh Khanh cũng không biết nên nói gì...
Cô quyết tâm nhắm mắt lại, thầm nghĩ nói rõ ràng mọi chuyện ra là tốt nhất, Đông Phùng Lưu sẽ buông tha cho cô, sẽ không tiếp tục quấn lấy cô nữa.
Không hiểu vì sao, khi nghĩ đến việc Đông Phùng Lưu sẽ khôi phục lại dáng vẻ lạnh nhạt trước kia, Đường Tinh Khanh đã cảm thấy khổ sở trong lòng.
Nhưng tâm trạng này duy trì chẳng được bao lâu thì Đông Phùng Lưu bỗng ngẩng đầu lên cười.
Đông Phùng Lưu cười lớn tiếng, cười như điên dại. Trong mắt anh mang theo một chút điên cuồng, nhìn thẳng Đường Tinh Khanh: “Đường Tinh Khanh, sao anh có cảm giác như em đang khinh thường anh vậy? Chẳng lẽ trong mắt em, anh là loại đàn ông vô dụng, không dám cố gắng vì người phụ nữ của mình hay sao?”
Nói xong, Đông Phùng Lưu đi đến trước mặt Đường Tinh Khanh, ôm chặt eo cô, cúi đầu nhìn cô. Ánh mắt của anh khóa chặt ánh mắt Đường Tinh Khanh, nhìn cô không rời mắt. Trong mắt Đông Phùng Lưu tràn ngập sự tự tin điên cuồng, anh im lặng đứng đối mặt với Đường Tinh Khanh, dường như muốn thể hiện quyết tâm của mình cho cô thấy.
Đông Phùng Lưu nhìn Đường Tinh Khanh, gằn giọng nói: “Em, Đường Tinh Khanh, chỉ có thể là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-tong-tai-khong-de/500159/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.