Trong lòng thuyết phục chính mình như vậy, Đường Tinh Khanh cảm thấy tội của mình không còn nặng như vậy nữa, tâm trạng của cô vui vẻ trở lại bắt đầu nấu cơm cho mình và Đông Phùng Lưu, đợi đến khi cô từ phòng bếp đi ra, Đông Phùng Lưu cũng đã mặc quần áo chỉnh tề, ngồi trên ghế sofa xem tạp chí.
Đường Tinh Khanh liếc mắt nhìn gò má của Đông Phùng Lưu, phát hiện bộ dạng như vậy của anh cũng rất đẹp trai, kiềm chế sự tà ác trong lòng mình, Đường Tinh Khanh mở miệng nói: “Tổng giám đốc, ăn cơm thôi.”
Nghe vậy, Đông Phùng Lưu buông tạp chí xuống, đi về phía Đường Tinh Khanh, Đông Phùng Lưu bình tĩnh bước đi, vẻ mặt tự nhiên khiến Đường Tinh Khanh có ảo giác như bọn họ là vợ chồng đã sống chung nhiều năm.
Không đúng! Đây nhất định là ảo giác! Kể từ khi nghe được lời tỏ tình của Đông Phùng Lưu, lúc nào Đường Tinh Khanh cũng có những suy nghĩ vớ vẩn, không được, sau này mình phải tự thôi miên tâm lý, Đông Phùng Lưu là kẻ thù của mình, phải kiềm chế lại những suy nghĩ điên dồ đó!
“Đang nghĩ gì vậy?” Đường Tinh Khanh đang âm thầm tự trách mình, lại nghe thấy tiếng của Đông Phùng Lưu.
Đường Tinh Khanh chợt hồi phục lại tinh thần, phát hiện mình đang bưng bát cơm trắng, không gắp thức ăn, cũng không ăn cơm, trong mắt Đông Phùng Lưu chắc chắn cảm thấy rất kỳ lạ.
Để che giấu sự bối rối của mình, Đường Tinh Khanh gắp đồ ăn nhét vào trong miệng, ậm ừ nói: “Đang ăn cơm.”
“...” Đông Phùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-tong-tai-khong-de/500153/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.