Cô gái đứng trước quầy nở một nụ cười để trấn tĩnh cô: "Cô yên tâm, một lát nữa sẽ có người đến đưa cô lên, phiền cô chờ một chút."
"Được, các cô nhanh lên một chút nhé!" Đường Tinh Khanh cắn chặt răng, cô hoàn toàn không ngờ rằng mình lại lo lắng cho Đông Phùng Lưu đến thế. Việc này đã vượt xa khỏi phạm vi mà cô có thể tưởng tượng ra rồi.
Đường Tinh Khanh rất sốt ruột nhưng lại không thể làm gì ngoài việc chờ nhân viên mang chìa khóa phòng của Đông Phùng Lưu đến, sau đó mới dẫn cô lên lầu.
Trong lúc đi lên, Đường Tinh Khanh lo lắng đến mức muốn giết người. Mỗi lẫn sắp bùng nổ, cô lại phải cố gắng nhẫn nhịn. Ngoài mặt tỏ ra rất bình tĩnh nhưng thực ra trong lòng đã rối như tơ vò.
Nếu không phải vì coi trọng phép lịch sự thì cô đã giật lấy chìa khóa trong tay nhân viên rồi chạy thẳng lên tầng.
Vì vậy, Đường Tinh Khanh chỉ có thể luôn miệng thúc giục nhân viên: "Anh nhanh lên một chút, anh ấy sắp không ổn rồi..."
"Cô à, cô đừng giục tôi nữa, tôi đã nhanh lắm rồi." Người nhân viên gần như đã bị Đường Tinh Khanh kéo chạy, anh ta cũng không biết phải làm sao nữa. Đây là lần đầu tiên anh ta gặp một vị khách thế này.
Khó khăn lắm mới đến được cửa phòng của Đông Phùng Lưu, Đường Tinh Khanh lại giục tiếp: "Anh mau mở cửa ra đi, nhanh lên."
Suốt dọc đường, người nhân viên đã nghe câu này rất nhiều lần, anh ta bị Đường Tinh Khanh giục đến mức động tác cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-tong-tai-khong-de/500127/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.