“Ồ yeah!” Đường Ngũ Tuấn vui mừng hoan hô.
Nam Cường Thịnh ôm Đường Ngũ Tuấn ra ngoài, trên đường đi anh ta còn nghĩ trẻ con tuổi này đều không thể rời xa mẹ, lập tức không nhịn được mà hỏi: “Ngũ Tuấn, cháu nhớ mẹ không?”
“Nhớ.” Gần như không hề nghĩ ngợi, Đường Ngũ Tuấn bật thốt lên.
Thấy cậu bé thẳng thắn như vậy, Nam Cường Thịnh lập tức nhíu mày: “Nếu cháu nhớ, sao bình thường không thấy cháu đòi gặp mẹ?”
“Hi hi…” Đường Ngũ Tuấn cười rụt rè, cậu bé ra vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện nói: “Đó là bởi vì cháu biết mẹ vẫn chưa tìm cháu là vì quá bận, nhất thời không thể sắp xếp được, cho nên Ngũ Tuấn chỉ cần ngoan ngoãn chờ mẹ đến đón cháu về nhà là được rồi, nếu cháu ương bướng vòi vĩnh mẹ sẽ lo lắng.”
Mới lạ ấy, cậu bé thân là hacker máy tính đã nắm rõ hành tung của Đường Tinh Khanh trong lòng bàn tay từ lâu, một ngày làm gì, tiếp xúc với ai, cậu bé đều biết rõ mồn một.
Điều duy nhất khiến cậu bé không nghĩ ra là, vì sao Nam Cường Thịnh không nói chuyện của mình với mẹ, tại sao anh ta lại cố gắng giấu giếm chuyện này, chẳng lẽ có mục đích gì không thể cho người khác biết?
Nhưng thấy Nam Cường Thịnh đối xử với mình tốt như vậy, Đường Ngũ Tuấn cũng đặc biệt thăm dò con người này, quả thật là một người rất tốt, cho nên cậu bé càng không nghĩ ra vấn đề này, cũng không dám hỏi, rất sợ hỏi một cái là lộ ngay.
Nếu Nam Cường Thịnh không muốn nói, Đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-tong-tai-khong-de/500107/chuong-188.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.