Lúc đó cô nhẹ nhàng đẩy anh ra, thấp giọng nói: “Giám đốc La, hôm nay thật sự đã quá làm phiền anh rồi, lên lầu tôi có thể đi được, không cần anh đưa lên đâu...”
Nhưng, Đường Tinh Khanh muốn từ chối, La Vinh Hiển lại nhất quyết không nghe, không nói lời nào kiên quyết bế cô lên phòng.
Buổi tối nay được nhiều lần ôm trong lòng, Đường Tinh Khanh cảm động vô cùng lại cảm thấy không biết nên phải làm sao, trong lòng thầm thờ dài, tâm trạng cô có chút buồn tủi.
La Vinh Hiển đối tốt với cô như vậy, cô lại giấu diếm thân phận của mình không nói cho anh, về tình về lý đều không thể nói ra, hơn nữa đã tốt như vậy, cho dù trong quá khứ giữa hai người có ân oán thù hận gì thì tất cả đều đã qua rồi.
Điều đáng mừng chính là anh không chết, anh vẫn còn sống, Đường Tinh Khanh cô đây đã có một tình bạn tốt đáng trân trọng, nếu đã như vậy, thì còn điều gì cấm kỵ đây?!
Nhưng...trong lòng có chút quấn quýt nhỏ...
Sau khi lên lầu, La Vinh Hiển đặt cô xuống trước cửa nhà, giọng nói nhẹ nhàng quan tâm: “Anh tiễn em đến đây thôi, vết thương của em nhớ là đừng để chạm vào nước, không được ăn đồ ăn quá kích thích, em... anh đi đây, em tự chăm sóc mình nhé...”
Nói rồi, La Vinh Hiển nhìn Đường Tinh Khanh gật đầu quay người mới rời đi.
Nhìn bóng dáng La Vinh Hiển bước về phía thang máy, cổ họng Đường Tinh Khanh như bị thứ gì đó chặn lại, miệng mở ra lại đóng, đóng rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-tong-tai-khong-de/500096/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.