Thật ra Đông Phùng Lưu chỉ là đơn thuần muốn biết quá khứ của Đường Tinh Khanh mà thôi, không biết vì lý do gì mà anh lại có hứng thú kỳ lạ với cô thư ký mới đến này.
Đường Tinh Khanh lại không nghĩ như vậy, thấy bộ dạng vô can không liên quan đến bản thân mình của anh, cho dù biết anh đã mất trí nhớ nhưng trong lòng cô vẫn không thoải mái, buông thái độ lạnh lùng, giọng nói lạnh nhạt: “ Chuyện này có liên quan gì đến tổng tài? Tổng tài tò mò về chuyện riêng tư của cấp dưới như vậy, có hay không nhỉ?”
“Cô...”. Không hiểu vì sao Đường Tinh Khanh lại thay đổi thái độ lạnh nhạt đến vậy, Đông Phùng Lưu vẫn muốn nói cái gì đó nhưng vừa nghĩ có thể là do Đường Tinh Khanh không muốn nhớ lại vết sẹo trong lòng, khó khăn lắm mới khiến bản thân trở nên mạnh mẽ lại có chút bất ổn nên chỉ đành từ bỏ suy nghĩ tiếp tục tra hỏi.
Chỉ trả lời cô một câu: “Cô tập trung làm việc đi”, liền quay người trở về phòng làm việc.
“...”
Đường Tinh Khanh cắn chặt môi, căm hận nhìn theo bóng dáng Đông Phùng Lưu, trong lòng đầy ắp nỗi uất ức và không cam tâm, Đông Phùng Lưu, anh cho rằng anh đã mất trí nhớ thì có thể coi như không có chuyện gì xảy ra sao?!
Không bao giờ có chuyện đó!
Có lúc thoáng nghĩ Đường Tinh Khanh bỗng nhiên cảm thấy nếu Đông Phùng Lưu phục hồi lại trí nhớ cũng không tồi, lúc đó cô sẽ khiến cho Đông Phùng Lưu mang theo sự áy náy suốt đời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-tong-tai-khong-de/500089/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.