“Chuyện này… hóa ra là như vậy…”
Nghe xong câu chuyện của Nam Cường Thịnh, toàn thân Đường Tinh Khanh mới thả lỏng, thì ra sự thật của chuyện năm đó lại không hề rõ đầu đuôi như vậy, nhưng mà cũng tốt, La Vinh Hiển không chết thì áp lực trong lòng cô cũng đã vơi đi phần nào!
Nhưng… nói như vậy thì cô đã trách nhầm Đông Phùng Lưu sao?
Nhưng dù thế nào đi nữa, thực sự là Đông Phùng Lưu muốn giết La Vinh Hiển!
Đang nghĩ ngợi, Nam Cường Thịnh đột nhiên nói: “Sáu năm đã trôi qua, em vẫn chưa tha thứ cho Lưu sao?”
“Em…” Đường Tinh Khanh khẽ giật mình, tuy Đông Phùng Lưu không hề giết hại La Vinh Hiển, nhưng có thể chuyện Đông Phùng Lưu giết bố cô là sự thật, mà trong lòng cô, bố cô còn quan trọng hơn La Vinh Hiển!
Huống hồ trước đây Đông Phùng Lưu còn làm tổn thương cô, những tổn thương từng ngày từng giờ ấy không thể nào dễ dàng quên đi và dễ dàng tha thứ được!
Khẽ lắc đầu, Đường Tinh khanh trầm mặt nói: “Anh Vinh Hiển không chết không có nghĩa là em không hận anh ta, sự hận thù của em với anh ta vô cùng sâu sắc, dù sáu năm đã qua em vẫn còn nhớ như in những tổn thương mà anh ta đã gây ra cho em, hơn nữa dù cho anh ta không hại chết anh Vinh hiển, anh ta cũng giết chết bố đẻ của em! Em không thể tha thứ cho anh ta!”
Từng câu từng chữ, Đường Tinh Khanh gần như cố gắng gằn giọng, đủ để có thể chứng tỏ rằng sự hận thù của cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-tong-tai-khong-de/500084/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.