Đường Tinh Khanh để điện thoại xuống, lúc này mới nhìn cô gái kia với khuôn mặt không chút thay đổi, thản nhiên nói: “Từ góc độ chủ quan mà nói, cô không hẹn trước mà muốn gặp tổng tài, điều này là không thể, ai cũng không được; từ góc độ khách quan mà nói, cô lớn tiếng ồn ào vô duyên vô cơ chạy đến đây gây sự, tôi có thể báo cảnh sát đến bắt cô, gọi bảo vệ đến đưa cô đi đã xem như là tôn trọng cô rồi. Bây giờ cô có ba phút, nếu trong ba phút cô có thể tự rời khỏi đây, tôi sẽ không truy cứu hành vi của cô ngày hôm nay nữa. Huống hồ, hành vi của cô như vậy thật sự là đang tức giận, cô tưởng cô như vậy thì có thể nhìn thấy Đông Phùng Lưu sao? Ngu ngốc, cô đến làm ầm ĩ ở chỗ tôi là có ý gì?”
“Cô...” Bị Đường Tinh Khanh dạy dỗ một hồi, cô gái dần dần bình tĩnh lại, sau đó hừ lạnh một tiếng, ngạo mạn nói: “Coi như cô thức thời, hôm nay tôi đi trước, lần sau tôi lại đến tìm anh ta!”
Nói xong, quay người chán nản rời đi.
Sau khi cô gái đó đi khỏi, Đường Tinh Khanh cuối cùng không chịu được mà chạy đến phòng trà để hít thở không khí trong lành mát mẻ, ôi mẹ ơi, nếu còn tiếp tục ở lại trong đó, cô sẽ bị mùi nước hoa của cô gái kia làm cho ngạt thở mất.
Đợi đến khi hít thở thoải mái rồi, Đường Tinh Khanh mới từ phòng trà đi ra, không ngờ vừa đi đến cửa liền nhìn thấy một dáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-tong-tai-khong-de/500078/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.