Đông Phùng Lưu nhìn thấy đôi lông mày Đường Ngũ Tuấn nhíu lại, biết cậu không hài lòng với thức ăn mà thư kí chuẩn bị. Bình thường anh cũng không ăn những thứ không có dinh dưỡng như KFC.
Một thư kí không chu đáo, trước mặt người ngoài sẽ tương đương với việc ông chủ là anh đây quản lí không hợp lí. Sắc mặt của Đông Phùng Lưu không vui, lập tức trách móc sự thất trách của thư kí: “Cô mang thứ này vào đây làm gì, không biết gọi một suất cơm sao?”
Từ khi vào công ty tới giờ, thư kí chưa từng bị Đông Phùng Lưu trách mắng, tiếng quát đột ngột này khiến cô ta sợ hãi tới mức trắng bệch khuôn mặt.
Mặc dù không hiểu vì sao Đông Phùng Lưu lại tức giận, còn trước mặt một đứa trẻ con nữa, những cô ta vẫn thấp thỏm nói: “Xin lỗi tổng giám đốc, tôi đi đổi lại ngay!”
Nói rồi, cô ta bưng KFC chạy ra khỏi phòng làm việc, đồng thời cũng khẳng định một chuyện, chắc chắn cậu bé này rất quan trọng với tổng giám đốc, nếu không sẽ không quát mắng cô ta chỉ vì chuyện nhỏ này.
Sau khi thư kí đi rồi, Đường Ngũ Tuấn mới nhanh nhẹn đi về phía cái ghế trước mặt bàn làm việc của Đông Phùng Lưu, bàn tay nhỏ nhắn chống lên mặt bàn quan sát Đông Phùng Lưu.
Đường Ngũ Tuấn lại gần, Đông Phùng Lưu mới thấy rõ đôi mắt của cậu, càng nhìn càng thấy quen thuộc, như thể đã từng nhìn thấy ở đâu đó…
Đông Phùng Lưu nghĩ lại bản thân trong gương sáng ngày hôm nay, chợt hiểu ra nhìn Đường Ngũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-tong-tai-khong-de/500064/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.