Nhưng mà không sao, lần nào cậu cũng có cách để biến nguy thành an. Ngay lập tức, Đường Ngũ Tuấn giả vờ như rất đau, cái miệng nhỏ chu lên, giọng nói tội nghiệp: “CÔ làm Nhất Tân đau rồi.”
“A, cÔ xin lỗi, cÔ xin lỗi…” Cô lễ tân đắm chìm trong sự thỏa mãn của mình, không biết mình có dùng lực không, hơn nữa không hoài nghi chút nào, vì vậy áy náy nói với Đường Ngũ Tuấn: “Xin lỗi, cô bất cẩn làm cháu đau… Thì ra cháu tên là Ngũ Tuấn à, cái tên rất thú vị. Có phải bố mẹ cháu - người đặt tên cho cháu rất thích đọc thám tử lừng danh Conan không?”
Cô lễ tân chỉ muốn nói chuyện với cậu bé đáng yêu cool ngầu này, ai ngờ sau khi nói xong, khuôn mặt của Đường Ngũ Tuấn xụ hẳn xuống.
Đúng rồi đấy, mẹ đã đọc rất nhiều truyện thám tử lừng danh Conan, vì quá thích truyện trinh thám này, sau đó mẹ mới thuận tiện đặt cho con trai cái tên như vậy…
Có một người mẹ vô trách nhiêm như thế, không biết là tốt hay là xấu.
Mặc dù trong lòng chê bai mẹ mình, nhưng trước mặt người ngoài, Đường Ngũ Tuấn vẫn rất che chở cho mẹ, cười hì hì nói với cô lễ tân: “Cô thông minh thật đấy, đoán trúng phóc luôn! Cô thấy sao, có phải mẹ cháu tuyệt lắm không?”
Dứt lời, cậu dùng ngón trỏ và ngón cái đặt lên cằm, tạo thành một kiểu dáng rất cool, nói ra lời thoại kinh điển bằng tiếng nói mềm mại: “Chân tướng, vĩnh viễn chỉ có một.”
“Ha ha ha ha…”
Dáng vẻ hoạt bát, đáng yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-tong-tai-khong-de/500062/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.