Đường Tinh Khanh một đêm không ngủ, trong căn phòng tràn ngập bóng tối ngơ người nhìn lên trần nhà, trong đầu cô không nghĩ gì cả. Cũng đã đưa ra quyết định rồi.
Ngày hôm sau, khi tỉnh dậy, Đường Tinh Khanh toàn thân mệt mỏi xách hành lí rời khỏi căn phòng, nhìn về hướng Đông Phùng Lưu, động tác bỗng nhiên dừng lại.
Nếu như cô cứ đi như vậy, sau này điều tra tin tức về bố cô nhất định sẽ rất khó khăn, chi bằng nhân lúc vẫn chưa rời đi, tìm thử ở chỗ Đông Phùng Lưu xem có manh mối giá trị nào không.
Nghĩ vậy, Đường Tinh Khanh liền xách hành lí để vào trong phòng, lén đi vào trong phòng làm việc của Đông Phùng Lưu.
Lúc này có lẽ Đông Phùng Lưu cũng đã ra khỏi nhà rồi, vì vậy Đường Tinh Khanh không cần lo lắng anh ta sẽ đột nhiên xuất hiện trong phòng làm việc nữa.
Đường Tinh Khanh hít thở một hơi thật sâu, sau đó bắt đầu tìm kiếm trong phòng sách của Đông Phùng Lưu, nhưng cô không tìm được gì nhiều, cũng không tìm thấy thứ gì có ích.
Ví dụ như những dòng chữ liên quan đến bố cô, tốt nhất là địa chỉ hoặc tung tích gì đó, nhưng trong phòng làm việc, ngoài sách ra thì chỉ có chiếc bàn làm việc của Đông Phùng Lưu thôi.
Cuối cùng Đường Tinh Khanh dừng lại ở bên cạnh chiếc bàn làm việc, cô quan sát tỉ mỉ hình dạng của chiếc bàn làm việc, nhận ra chiếc bàn làm việc này không khác gì so với những chiếc bàn làm việc bình thường khác là mấy.
Đường Tinh Khanh vẫn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-tong-tai-khong-de/500037/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.