Đông Phùng Lưu phi như điên đến hiện trường, thời gian một tiếng đã bị anh thu ngắn lại còn nửa tiếng, thế nhưng khi anh đến căn nhà rách nát tồi tàn đó, lại đột nhiên dừng lại không bước tiếp nữa.
“Lưu, sao vậy?” Nam Cường Thịnh đã bước lên trước nhưng vẫn quay lại hỏi.
Đông Phùng Lưu nhìn chằm chằm vào cánh cửa, trong đầu không ngừng xoẹt qua hình ảnh cái lần ở khách sạn đó, người phụ nữ giống như con mèo hoang nhỏ tinh ranh đó, ngang tàn ngỗ ngược, không chịu thất bại. Còn cả cái hình bóng lúc cô rồi đi nữa, đã đánh rơi miếng ngọc bội màu xanh ngọc bích, tất cả mọi thứ ngày hôm đó đều khiến người ta khó mà quên.
Dường như tất cả điều này đều như mới xảy ra ngày hôm qua, Đông Phùng Lưu hoàn toàn không chịu tin rằng, người phụ nữ giống như con mèo hoang nhỏ đó sẽ chết như vậy.
“Không sao.” Đông Phùng Lưu hít sâu một cái, điều chỉnh lại tâm trạng, khuôn mặt lạnh lẽo nói: “Vào thôi.”
Cho dù đã chuẩn bị sẵn sàng, thế nhưng khi tận mắt nhìn thấy thi thể của Lưu Nhi Hân, Đông Phùng Lư vẫn cảm thấy vô cùng buồn đau.
Bên cạnh thi thể của Lưu Nhi Hân còn có thêm thi thể của mấy tên lưu manh nữa, bọn họ đều nằm rải rác ở khắp nơi, trên người toàn là vết dao, vừa nhìn liền biết là bị chém chết.
Nhưng mặt Lưu Nhi Hân lại úp xuống đất, trên người có mấy bộ quần áo rách đạy lại, có một tên đàn em to gan qua đó lật ngửa cơ thể cô ta lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-tong-tai-khong-de/500031/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.