Rạng sáng, biệt thự nhà họ Đông Phùng chỉ còn lại vài ngọn đèn còn đang sáng, Đông Phùng Lưu đã thức suốt cả một đêm để hoàn thành công việc, đến bây giờ mới quay lại.
Nghĩ đến người phụ nữ kia dạo gần đây có chút yên lặng, trên đường quay về phòng Đông Phùng Lưu cũng thuận đường đến phòng của Đường Tinh Khanh xem một chút, thế nhưng lại phát hiện Đường Tinh Khanh không hề ở trong phòng.
“Còn đàn bà đĩ thõa này, chẳng lẽ lại ra ngoài phóng đãng với đàn ông rồi sao?” Đông Phùng Lưu có chút không vui, anh liền xoay người, lại phát hiện ra cách đó không xa phòng của Lưu Nhi Hân cũng đang mở rộng cửa.
Đông Phùng Lưu lại gần xem, chiếc giường trống trơn không một bóng người.
Người đã đi đâu hết cả rồi?!
Đông Phùng Lưu lập tức kêu người giúp việc đến, toàn thân tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, nhìn người giúp việc đang run lẩy bẩy, Đông Phùng Lưu chất vất: “Hai người bọn họ đi đâu rồi?”
Người giúp việc vô cùng căng thẳng, đến nhìn còn chẳng dám nhìn Đông Phùng Lưu, toàn thân run rẩy nói: “Phu nhân và cô Lưu từ sáng sớm đã ra ngoài cùng nhau rồi, bây giờ vẫn chưa quay lại….”
Nghe thấy chuyện cùng nhau ra ngoài, Đông Phùng Lưu khẽ chau mày, lẽ nào hai người phụ nữ đó chịu hòa thuận ra ngoài chơi với nhau?!
Mặc kệ bọn họ vậy, hai người phụ nữ có thể chạy đi đâu được chứ, làm việc cả ngày khiến cho Đông Phùng Lưu cảm thấy vô cùng mệt mỏi, xua tay tỏ ý cho người giúp việc đi xuống, bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-tong-tai-khong-de/500029/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.