Màn đêm rất nhanh đã buông xuống.
Nam Cường Thịnh ngồi trong phòng bệnh của Đường Tinh Khanh, nhìn Đường Tinh Khanh ngủ ngon lành, không kìm lòng được mà thở dài.
Sắc mặt của Đường Tinh Khanh vô cùng nhợt nhạt, nhưng lại lộ rõ nét đẹp khi bệnh, như vậy càng làm cho người ta muốn bảo vệ yêu thương cô, nhưng Nam Cường Thịnh biết, những thứ người phụ này sở hữu không chỉ là sự quyến rũ.
Sự kiên cường và không lùi bước của cô từ trước đên nay luôn làm Nam Cường Thịnh khâm phục, do đó cũng nảy sinh một loại tình cảm không tên.
Không phải là tình cảm bạn bè, không phải là tình yêu, chỉ là đơn giản không muốn để cô tổn thương…..
Nhưng điều Nam Cường Thịnh có thể làm cho Đường Tinh Khanh không nhiều, việc anh ta làm được bây giờ cũng chỉ là bảo vệ cô mà thôi.
Lúc này đã là đêm khuya, bệnh viện rất yên tĩnh, đương nhiên Nam Cường Thịnh cũng hơi mệt mỏi.
Không lâu sau, đôi mắt của Nam Cường Thịnh cũng hơi nặng trĩu. Nhưng khi anh đang dựa vào ghế chuẩn bị nghỉ ngơi, đột nhiên nghe cửa bệnh viện có tiếng vang.
“Két két……”
Âm thanh này rất nhỏ, nhưng trong một nơi yên tĩnh như vậy vẫn nghe rõ mồn một.
Nam Cường Thịnh nghĩ có lẽ là Đông Phùng Lưu cuối cùng cũng thấy lo lắng, đến thăm Đường Tinh Khanh?
Nhưng khi anh vừa muốn mở mắt, một bóng đen bỗng nhiên mạnh mẽ húc vào anh.
Nam Cường Thịnh chỉ cảm thấy đầu của mình như bị hòn đá cực to đập phải, lục phủ ngũ tạng chấn động, cả người ngã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-tong-tai-khong-de/500016/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.