Đường Tinh Khanh không có mở đèn, mặc cho bản thân bị giam cầm trong bóng tối, cũng không biết đã qua bao lâu.
Đường Tinh Khanh tỉnh dậy mới phát hiện đã qua một ngày rồi, cửa phòng vẫn chưa từng được mở ra, đương nhiên Đông Phùng Lưu cũng không có cho người đưa thức ăn và nước đến.
Đường Tinh Khanh cảm thấy nếu mình vẫn cứ bị nhốt trong này nữa, thì sớm muộn gì cũng sẽ chết. Cô bây giờ đã có thể cảm thấy được bản thân mình đã suy yếu đến cực hạn, thậm chí khi xuống giường thì chân cũng đang run rẩy.
Đường Tinh Khanh đỡ vách tường đi ra cửa phòng, cô gõ gõ cửa, không ai đáp lại. Thế là cô liền mở cửa ra, dù cho bên ngoài có người canh giữ cô cũng nhất định phải ra ngoài, bằng không cô sẽ chết mất.
Chỉ là điều khiến cho Đường Tinh Khanh cảm thấy bất ngờ là vệ sĩ và cô giúp việc ở ngoài cửa đều không thấy đâu. Cô còn tưởng là Đông Phùng Lưu sẽ giam lỏng cô cả đời, không ngờ tới cũng chỉ có một ngày mà thôi.
Biểu cảm của Đường Tinh Khanh có chút hốt hoảng, ngay cả tầm mắt cũng sắp trở nên mơ hồ, đôi môi khô khốc của cô vô cùng tái nhợt, hai mắt vô hồn mê mang.
Sau khi cô lê bước chân nặng nề đi ra khỏi cửa nhà, Đường Tinh Khanh vừa đưa mắt nhìn lên liền nhìn thấy Lưu Nhi Hân.
Lưu Nhi Hân đang cười vui sướng, trang điểm lộng lẫy, chiếc váy ngắn màu đỏ kết hợp với một lớp tất chân mỏng trên đùi, đôi giày cao gót màu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-tong-tai-khong-de/500000/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.