Đông Phùng Lưu hờ hững nhìn cô: “Dâm phụ, cô còn chuyện gì nữa không? Không có thì cút ra ngoài cho tôi!”
Đường Tinh Khanh buồn bã đến độ chẳng muốn ngẩng đầu mà cứ thế mệt mỏi lê bước định đi ra ngoài.
Đang lúc tay cô chạm vào nắm cửa, định đi ra thì đột nhiên nhớ ra gì đó, liền dừng chân quay lại nhìn Đông Phùng Lưu, khẽ cắn môi rồi Đường Tinh Khanh nói bằng một giọng nói yếu ớt: “Đông Phùng Lưu, tôi có chuyện muốn trao đổi với anh một chút…”
“Nói!” Đông Phùng Lưu vô cùng kiệm lời.
“Chuyện là…. chuyện mà tôi đi học…”
Đường Tinh Khanh vừa mở miệng nói chưa được vài chữ thì sắc mặt của Đông Phùng Lưu đã thay đổi hẳn, rồi mỉa mai bảo: “Không được, tôi không đồng ý, cô cứ ngoan ngoãn ở nhà đi, học mấy thứ vô dụng ở trường đại học làm cái gì cơ chứ? Huống chi trong trường học nhiều con trai như thế, cái loại như cô mà đến đấy thì khác nào là cho tôi mọc sừng đâu?”
“Tôi không phải là loại người đó, tôi sẽ không bao giờ để anh bị cắm sừng!” Đường Tinh Khanh vội vàng giải thích: “Âm nhạc là giấc mơ từ nhỏ đến lớn của tôi, tôi không muốn từ bỏ nó!”
“Cô là loại người thế nào thì tôi sớm biết rồi, nói tóm lại, tôi không đồng ý!” Đông Phùng Lưu cười khỉnh, giọng điệu vô cùng chắc chắn, bộ dáng không hề có ý muốn thương lượng gì.
Đường Tinh Khanh cắn môi, cô thật sự hết cách rồi, Đông Phùng Lưu độc tài như thế, mà cô thì lại không muốn từ bỏ âm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-tong-tai-khong-de/499967/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.