“Đông Phùng Lưu, không phải như thế đâu, anh nghe tôi giải thích!” Đường Tinh Khanh thấy gương mặt âm u lạnh lùng của Đông Phùng Lưu, cô lập tức nói, lại thấy mấy tên lưu manh kia định ra tay với anh ta, vội vàng hét lên: “Cẩn thận!!!”
Sau đó, mấy tên lưu manh đó đang cầm chai rượu định đánh Đông Phùng Lưu, nhưng sau khi nghe thấy Đường Tinh Khanh gọi cái tên đó, lập tức dừng phắt hành động ấy lại, sau đó nháo nhác vứt lại chai rượu, sợ hãi xoay người chạy mất!
Đông Phùng Lưu, người đàn ông đó chính là Đông Phùng Lưu? Đông Phùng Lưu-ở Tokyo có biệt danh là địa ngục Rakshasa, vua máu lạnh?
Trời ạ, nếu không chạy mau mà bị anh ta nhắm vào thì chỉ sợ còn chẳng giữ nổi mạng cơ!
Đường Tinh Khanh lập tức trợn tròn mắt, vô cùng ngạc nhiên nhìn đám vô lại đó sợ hãi thất thần mà bỏ chạy, suýt nữa còn tưởng rằng mình bị hoa mắt rồi cơ.
Sau đó, chính vào lúc này, Đông Phùng Lưu lại đi lên trước, giơ mạnh tay ra nắm lấy cổ tay cô, kéo mạnh cô đi ra hướng khác!
Đường Tinh Khanh đứng không vững, lập tức ngã vào lòng Đông Phùng Lưu, nhưng đỡ lấy cô không phải là bờ ngực săn chắc mà lại là lưng anh ta, mũi cô va vào lưng anh ta lập tức cay cay, nước mắt nước mắt suýt chút thì trào hết ra.
“Đường Tinh Khanh, cô cũng giỏi thật đấy, về nhà mẹ đẻ rồi lại chui vào quán bar hả? Lại còn ăn chơi trác tang với đám đàn ông lưu manh côn đồ nữa hả?”
Đông Phùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-tong-tai-khong-de/268206/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.