“Con mèo hoang nhỏ đêm đó rốt cuộc chết đâu rồi, sao mãi không tìm thấy người vậy...” Lúc đó Đông Phùng Lưu chú ý đến Đường Tinh Khanh sau lưng mình, vừa nhìn vừa vuốt ve chiếc ngọc bội cổ trong tay.
Nhớ đến con mèo hoang nhỏ nhe nanh múa vuốt đó, nhớ đến mùi vị của cô ấy, khóe miệng Đông Phùng Lưu liền không nhịn được mà cong lên một nụ cười, trong nụ cười tràn đầy sự nhớ nhung chủ nhân miếng ngọc bội ấy và sự yêu thích mờ nhạt.
Chính vào lúc Đông Phùng Lưu vẫn đang nghĩ đến cô gái lạ ngày hôm đó, Đường Tinh Khanh đã đi lại chỗ anh ta, đám người giúp việc nhìn thấy Đường Tinh Khanh nhưng không hề ngăn cản cô, gọi: “Chào buổi sáng, cô chủ.”
Tuy những người này ngoài miệng thì gọi cô là cô chủ, nhưng biểu cảm của hầu hết những người đứng đó lại vô cùng khinh thường và coi rẻ cô.
Phải biết là lúc Đường Tinh Khanh đến nhà họ Đông Phùng, cậu chủ đã từng nói rằng không cần xem Đường Tinh Khanh như cô chủ thật sự, từ việc hôm qua anh ta sai người giúp việc nhốt cô-người mới được gả vào nhà vào trong phòng là đã có thể nhìn ra thái độ của cậu chủ Đông Phùng này rồi.
“Cô xuống đây làm gì?” Khóe miệng vốn đang cong lên của Đông Phùng Lưu lập tức trở nên lạnh lùng, anh ta xoay người lại, nhanh chóng cất miếng ngọc bội cổ đi, nhìn về phía Đường Tinh Khanh, tuy ngữ khí không tốt mấy nhưng cũng không có chút nhã nhặn nào.
Đường Tinh Khanh liếc thấy bóng đồ vật trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-tong-tai-khong-de/268200/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.