Bữa ăn uống diễn ra vui vẻ, náo nhiệt. Họ thi nhau nói chuyện hồi xưa của mấy đứa trẻ, rồi bà cụ Nhạc cũng trêu chọc các con bằng mấy chuyện vặt hồi xưa. Cô cảm giác ăn không ngon miệng, thấy người nôn nao, buồn nôn nên ăn ít lắm. Bà Thượng thấy sắc mặt cô không ổn lại ăn ít nên sau bữa ăn tối bảo hắn đưa cô về trước.
Đường Ôn Mạn ngồi trên giường ngủ uống soda chanh, miệng cô đắng chỉ muốn uống nước ngọt. Cô uống được nửa lon soda bỗng dạ dày cuộn lên, đúng lúc Thượng Âu Dật ra khỏi nhà tắm thì thấy bóng dáng cô chạy vụt vào trong. Hắn đứng ngẩn người nhìn theo, mặt tự nhiên hiện lên nét người đậm. Tay hắn kéo cửa ra nhìn vào người con gái đang khổ sở nôn lên nôn xuống.
Xong chuyện hắn đỡ cô ra ngoài, miệng liên tục nói không sao không sao, mà mặt tươi cười hớn hở. Rồi rót cho cô cốc nước ấm, xoa xoa tay lên gương mặt tái nhợt khổ sở kia.
" Đường Ôn Mạn! Em có phải có em bé rồi không?"
Đường Ôn Mạn thấy hắn hỏi tự nhiên suýt sặc nước. Bắt đầu nghĩ về chuyện làm mẹ.
" Anh…em không biết!"
Thượng Âu Dật hôn trán cô, mặt tươi như hoa, hắn cầm lấy tay cô xoa xoa lên bụng cô.
" Em…cảm nhận được con mình không?"
Cô gượng cười, không muốn làm hắn mất hứng. Rõ ràng có con thì cô phải cảm nhận được sự sống của đứa bé chứ. Đằng này chỉ cảm thấy dạ dày quặn thắt, ợ hơi. Chắc là đau dạ dày thôi.
" Em nói anh này, đừng buồn nha. Hình như là đau dạ dày thôi!" Cô nhe răng thản nhiên nói.
Thượng Âu Dật không tin mà một mực tin vào linh cảm của mình. Gọi ngay cho bác sĩ Tuỳ vợ bác sĩ Hạ đến. Bác sĩ Hạ là bác sĩ tư nhân của hắn, người bị hắn gọi đến điên vào bất cứ thời gian nào. Bây giờ lấy vợ cũng là bác sĩ nên hắn gọi đến kiểm tra cho cô.
…
" Hạ Luân, cậu ra đây với tôi, để vợ cậu kiểm tra cho vợ tôi."
Chào đón hai vợ chồng bác sĩ đến, hắn ngoắc Hạ Luân lại ngồi sô pha. Hạ Luân khinh khỉnh nhìn hắn.
" Woao, cậu đúng là tên sói già gian manh. Em gái nuôi mà cũng thành vợ cậu rồi!"
Thượng Âu Dật hích vào tay anh ta, mặt thản nhiên uống một ngụm trà.
" Là vợ nuôi từ bé, cậu nói chuẩn đi!"
Hạ Luân suýt xoa:" Aizz, cậu đúng là vô sỉ quá đi mất!"
Bác sĩ Tuỳ kiểm tra xong, nháy mắt với Đường Ôn Mạn làm cô bật cười khanh khách. Hai người còn ngồi lại nói vài điều. Thượng Âu Dật đứng ngoài chờ,sau khi bác sĩ Tuỳ về đã báo cho hắn.
Hắn bước vào phòng mang theo sắc mặt khó coi. Hoá ra đúng là Đường Ôn Mạn nói, hắn hụt hẫng vô cùng. Linh cảm của hắn chắc cũng hỏng rồi!!
Hắn thấy cô nhìn mình chăm chăm, gương mặt hả hê thì kéo chăn nằm xuống, gối đầu lên đùi cô. Mặt hắn áp vào bụng cô, một tiếng thở dài nhẹ.
Đường Ôn Mạn được nước trêu chọc, lấy tay luồn vào tóc hắn vuốt nhẹ. Hắn là đàn ông mà tóc mềm, thơm lắm. Cô thích nhất là sờ, nghịch tóc hắn.
Thấy gương mặt ấy, lòng buồn cười không thôi
" Này, anh hụt hẫng lắm đấy à?"
Rõ ràng mặt người ta hiện lên rõ mồn một rồi còn gì.
" Không lẽ anh muốn làm ba rồi?"
Giọng hắn khe khẽ, hơi thở trầm ổn.
" Muốn rồi! Anh muốn làm chồng em hơn."
Cô cười mỉm, tay vẫn len lỏi trong tóc hắn. Suy nghĩ chút ít. Cô nhìn ra xa xăm, ngoài cửa sổ không kéo rèm trăng sáng rõ. Cô muốn quyết định một chuyện mà chẳng cần lý do.
" Vậy thì em cưới anh!"
Thượng Âu Dật không tin vào tai mình, ngồi hẳn dậy.Hắn vịn vai cô, kéo gần lại mình:" Em nói gì cơ? Em không tiếc rằng mình quá trẻ sao?"
Thấy hắn kích động đến thế cô cũng bất ngờ lắm. Đường Ôn Mạn nhe răng cười gật đầu lia lịa.
" Em yêu anh, ông xã chúng ta kết hôn thôi!"
…
Đêm hôm đó hai con người hạnh phúc nhất quấn quýt không rời. Hai cơ thể như hoà làm một, hơi thở vấn vít len lỏi khắp căn phòng. Chẳng cần cầu hôn cũng chẳng cần khoe khoang cho ai thấy. Chính tình yêu, tình thương sâu đậm đưa họ tới hôn nhân.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]