Bữa ăn uống diễn ra vui vẻ, náo nhiệt. Họ thi nhau nói chuyện hồi xưa của mấy đứa trẻ, rồi bà cụ Nhạc cũng trêu chọc các con bằng mấy chuyện vặt hồi xưa. Cô cảm giác ăn không ngon miệng, thấy người nôn nao, buồn nôn nên ăn ít lắm. Bà Thượng thấy sắc mặt cô không ổn lại ăn ít nên sau bữa ăn tối bảo hắn đưa cô về trước.
Đường Ôn Mạn ngồi trên giường ngủ uống soda chanh, miệng cô đắng chỉ muốn uống nước ngọt. Cô uống được nửa lon soda bỗng dạ dày cuộn lên, đúng lúc Thượng Âu Dật ra khỏi nhà tắm thì thấy bóng dáng cô chạy vụt vào trong. Hắn đứng ngẩn người nhìn theo, mặt tự nhiên hiện lên nét người đậm. Tay hắn kéo cửa ra nhìn vào người con gái đang khổ sở nôn lên nôn xuống.
Xong chuyện hắn đỡ cô ra ngoài, miệng liên tục nói không sao không sao, mà mặt tươi cười hớn hở. Rồi rót cho cô cốc nước ấm, xoa xoa tay lên gương mặt tái nhợt khổ sở kia.
" Đường Ôn Mạn! Em có phải có em bé rồi không?"
Đường Ôn Mạn thấy hắn hỏi tự nhiên suýt sặc nước. Bắt đầu nghĩ về chuyện làm mẹ.
" Anh…em không biết!"
Thượng Âu Dật hôn trán cô, mặt tươi như hoa, hắn cầm lấy tay cô xoa xoa lên bụng cô.
" Em…cảm nhận được con mình không?"
Cô gượng cười, không muốn làm hắn mất hứng. Rõ ràng có con thì cô phải cảm nhận được sự sống của đứa bé chứ. Đằng này chỉ cảm thấy dạ dày quặn thắt, ợ hơi. Chắc là đau dạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-thuong-tong-hom-nay-khong-pha/3439457/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.