Sau khi đi chơi với hắn xong, cô tạm biệt nhứ sau đó vào trong dinh thự Đường gia. Thấy bà Đường đang ngồi đắp mặt cô chào bà định lên phòng thit bị bà ngoắc lại.
" Mạn Nhi! Con lại đây bà hỏi!"
" Dạ!"
" Sao con về muộn thế! Hai chú cháu đưa nhau đi chơi đấy à. Chú đâu rồi?"
Cô lắc lắc đầu:" Hôm nay chú không đón con! Anh Âu Dật tới đón rồi đưa con đi chơi đó bà!"
Bà Đường ồ một tiếng:" À cậu ấy đến thăm con. Bà nói này, dù biết là đính hôn rồi nhưng con cũng phải cẩn thận chút, con còn nhỏ mà."
Đường Ôn Mạn nghe cái là hiểu ra ngay, cô có chút ngượng ngùng:" Bà nội à, con còn nhỏ mà. Anh ấy không có ý nghĩ đó đâu. Anh ấy đàng hoàng lắm."
" Ui trời! Bênh chằm chặp kìa! Con thích cậu ta rồi hả?"
" Bà này, cứ trêu con suốt!"
Bà Đường cười ha hả lệch cả mặt nạ. Bà tha cho cô, bảo cô lên nghỉ sớm.
…
Những buổi sáng sau này, Đường Ôn Mạn và Uông Gia Đinh cùng đi ăn cơm, nói chuyện về sở thích rất hợp tính nhau. Uông Gia Đinh và cô đều thích làm bánh ngọt. Trình độ của cậu ấy và cô cũng tầm tầm nhau, chưa đi học chuyên sâu nên còn hay hẹn nhau đi tập luyện.
Dần già họ chơi với nhau thân thiết, quý mến còn làm người khác hiểu lầm là yêu nhau.
Lại một năm nữa trôi qua…
Sinh nhật 17 tuổi của cô nhận được lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-thuong-tong-hom-nay-khong-pha/3351301/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.