Đường Ôn Mạn giữ nguyên sự bình ổn đi lên trên tầng cao nhất để gặp hắn. Giữa đường đi cô thấy mọi người trong công ty đều tròn mắt nhìn cô nhưng không ai cản đường cô lên.
Giơ tay gõ cửa phòng, sau khi được đáp lại bằng tiếng hừ của hắn cô bước vào. Đường Ôn Mạn bước vào thì thấy Thượng Âu Dật đang cầm điện thoại bàn trên tay, có lẽ cô lễ tân nhanh miệng đã gọi báo cho hắn rồi.
Hắn không một biểu cảm nào trên gương mặt, còn khiến cô sợ hơn. Thà hắn mắng cô đi cho rồi chứ như thế này mới đáng sợ làm sao.
Cô quyết định thú nhận trước, thà vậy có khi còn được khoan nhượng.
" Em… hôm nay đi chơi một chút,muốn tham quan chút ạ!"
Thượng Âu Dật vẫn không nói gì,chỉ ngồi từ ghế giám đốc nhìn ra sô pha.
" Em xin lỗi!" Cô nói nhỏ đồng thời cúi đầu xuống trông tội nghiệp làm sao.
Hắn hỏi:" Điện thoại không nghe?"
" Em hết pin!"
" Em biết anh tìm em mất một ngày làm việc không?"
Đường Ôn Mạn dừng lại, mở to mắt ngạc nhiên. Nghĩ thầm sao lại như vậy, hắn lại bỏ một ngày làm việc để tìm cô, bảo sao người trong công ty lại nhìn cô như vậy.
" Em…chỉ muốn không để anh phải để tâm mà tập trung vào công việc thôi."
" Bỏ qua chuyện này đi. Còn việc em ra ngoài một mình rất nguy hiểm như thế. Còn bị người ta giựt đồ. Không có sếp Mr.K thì em bị làm sao ai mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-thuong-tong-hom-nay-khong-pha/3351208/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.