Sáng hôm sau, Đường Ôn Mạn tự nhiên lại dậy sớm hơn thường ngày, Thượng Âu Dật định gõ cửa gọi dậy cô đã mở cửa luôn rồi. Bàn tay trên không gõ vào đầu cô, khẽ cười.
" Không đi học là dậy sớm thật!"
Cô cười hì hì nhếch lông mày. Hôm nay tất cả những người tới tham gia đều phải là áo trắng. Cô diện một cái áo phông trắng in hình cây kem nhỏ ở trái ngực, quần short đen với cái mũ lưỡi trai, tóc bện hai bên trông khá năng động đáng yêu. Hắn cũng diện áo phông trắng trơn với quần thể thao , trên đầu là mũ lưỡi trai giống cô. Mũ ấy là bà Thượng mua đôi cho hai người trong ngày hôm nay.
Cả hai ăn sáng xong thì cùng lên xe tới trường của cô. Thấy cô tươi tắn hào hứng Thượng Âu Dật cũng thoải mái hơn.
Mọi người sẽ cùng lên xe của trường để di chuyển tới địa điểm hôm nay. Mấy đứa bạn cô muốn ngồi cùng cô lắm nhưng thấy cái cách Thượng Âu Dật nhìn họ là tự động để chỗ trống cạnh Đường Ôn Mạn cho hắn ngồi.
Xe đi được một lũc, dãy ghế bên cạnh là hình như là Liên Thiên Kiều và một người đàn ông trẻ đang ngáp dài.
" Anh đừng có ngáp nữa! Phiền chết đi được! Liên Ngạn!"
Liên Thiên Kiều khó chịu lườm người bên cạnh. Liên Ngạn là anh trai của cô ấy, hôm nay đi thay ông Liên. Nghe thấy giọng nói chói tai gần bên, Đường Ôn Mạn bỏ một bên airport ngó qua người Thượng Âu Dật.
" Liên Thiên Kiều!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-thuong-tong-hom-nay-khong-pha/2729840/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.