138 】
Buổi tối khi ngủ, Tấn Ngưng tựa như thực hưng phấn. Nàng không hảo hảo ngủ, ngược lại còn ghé vào người ta, không ngừng dùng ngón tay đùa bỡn khiến mái tóc dài của ta rối bời. Lo lắng quận chúa sẽ không ngủ được, ta nắm lấy bàn tay nàng đang quấn trên vài lọn tóc, nhẹ giọng nói: "Ngưng nhi, ngủ đi."
"Không ngủ." Nàng thẳng thắn đáp, trong giọng nói còn lộ ra ý cười.
"Làm sao vậy?" Ta nằm ngửa ở trên giường, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng ghé vào bên gối.
Nàng lại không nói lời nào, chỉ vừa cười, vừa giãy thoát khỏi bàn tay ta, tiếp tục chơi quấn tóc. Ta bất đắc dĩ để tùy ý nàng tiếp tục hồ nháo, yên lặng chờ đợi khoảng khắc nàng tỉnh táo lại. Nhưng nàng càng chơi lại càng cao hứng, cuốn hết rồi lại toát ra, không hề ngừng nghỉ.
"Nhược Hề." Cuối cùng, Tấn Ngưng mới cười chuyển khai thoại đề, "Ta cảm thấy... Ông trời thật tốt với ta."
"Cái gì?" Ta nghi hoặc đưa mắt nhìn nàng, cái gì mà ông trời với không ông trời?
Tấn Ngưng cuối cùng buông tha tóc ta, nhưng lại vươn tay vẽ vòng vòng trên mặt ta nói: "Giống như ngươi nói vậy, ta cảm thấy... Ông trời đưa hết những người yêu ta đến bên cạnh ta."
"Ân..." Ta gật gật đầu, "Nghe ngươi nói vậy, quả thật ông trời đều đem hết mọi chuyện tốt đến trên đầu ngươi."
Quận chúa cười cười, không nói gì.
Ngay lúc ta bắt đầu muốn ru nàng đi vào giấc ngủ, nàng lại nói: "Nhược Hề, ngươi nói... Nếu hai mươi năm trước, Lương đại phu... Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-ta-la-quan-chua/1109967/chuong-138.html