Đầu óc tiểu Mập trống rỗng, nhìn Cố Mang, trong mắt cậu hiện lên hai chữ "Thật soái."
Sở Nghiêu cũng thực sự bị thuyết phục, làm sao một cô gái có thể có khí chất mạnh mẽ như vậy ngay cả khi chỉ nhìn vào mắt cô ấy.
Lục Dương nhìn đôi mắt lạnh lùng vừa đen vừa sáng của Cố Mang, nuốt nước miếng, kiên quyết trái với lương tâm nói: "Em tin! Chị Mang, Chị nói gì em cũng sẽ tin!"
Khóe miệng Cố Mang nhếch lên trong rất tà ác.
Đeo tai nghe vào tai, nằm xuống tiếp tục ngủ.
Lục Dương trong lòng âm thầm bổ sung một câu, nhưng một câu nên coi là thứ nhất.
Lần này, cậu xem như mắt mũi coi ném ở nhà sạch!
Chết thì chết, a!
Nhưng bọn họ cũng không nghĩ đến, bọn hắn đợi cả buổi cũng không thấy, kết quả thi đâu.
Kể cả giáo viên chủ nhiệm và giáo viên bộ môn của mỗi lớp cả ngày nay cũng không thấy bóng dáng ở đâu, các thầy cô không biết đang làm cái gì.
Lớp trưởng lên văn phòng tìm, văn phòng vắng tanh.
Toàn bộ các lớp 12 giống như ngồi trên một nồi nước sôi, tất cả đều sôi sùng sục.
"Chuyện gì vậy? Các thầy cô giáo đang làm gì sao?"
"Không biết, không phải nói kết quả sẽ xông bố sáng nay sao? Tại sao đến bây giờ còn chưa công bố?"
"Tiết học tiếp theo, không biết giáo viên có tới không?"
...
Trong phòng họp của giáo viên của khối 12, một cuộc họp khẩn cấp đã kéo dài hơn 50 phút.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-luc-tong-khong-phai-dang-vua/3483417/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.