Minh Thành.
Khi Lục Thượng Cẩm đón Cố Mang và Cố Tứ thì trời đã tối.
"Cố Mang, Cố Tứ các cháu đến rồi!"
Lục Thượng Cẩm kích động hai tay đều run rẩy, suýt chút nữa nhịn không được cúi đầu khom lưng đi đỡ hai vị đại lão này.
Cố Mang đút hai tay vào túi áo khoác đen, bình tĩnh nói: "Chú Lục, chú không cần khách sáo như vậy."
"Không không không, vẫn phải khách khí một chút, ta gắp một chút khó khăn, vẫn nhờ cháu giải quyết giúp chú."
Lục Thượng Cẩm đích thân mở của xe cho Cố Mang, cấp dưới của ông ta nhìn ông ta một cách khó hiểu.
Cô gái này là ai mà giám đốc của họ phải cung kính như vậy?
Nhìn bọn họ còn chưa trưởng thành, những chuyện mà giám đốc bọn họ nghỉ là khó khăn, cô ấy có thể xử lý được sao?
Cố Mang gật đầu với Lục Thượng Cẩm, "Yên tâm."
Quay lại đưa Cố Tứ lên xe.
...
Lục Thượng Cẩm sống trong một căn nhà ở trung tâm thành phố, cổng sắt cao và nặng, can nhà có phần uy nghiêm.
Người hầu ra mở cửa.
"Chúng ta đến nơi rồi."Lục Thượng Cẩm lại tự mình mở cửa xe, dẫn đường cho bọn họ.
Cố Tứ mang theo một chiếc ba lô lớn màu đen cực kỳ không hợp với mình, đi theo Cố Mang, Cố Mang đang uể oải đi phía trước, dùng máy điện thoại chơi game.
Giống như một đứa nhỏ đáng thương bị ngược đãi.
Lục Thượng Cẩm không nhịn được nói: "Cố Tứ, có cần chú Lục cầm cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-luc-tong-khong-phai-dang-vua/3483370/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.