"Trong đây có năm vạn, cậu đối với các cháu đã tần tình tận nghĩa!" Cố Mang ngước mắt nhìn tấm thẻ ngân hàng được ném trên bàn, bằng cặp mắt thanh cao, kiêu ngạo."Không cần đâu, cảm ơn cậu." Cô ngồi trên ghế sô pha không thèm đềm xỉa đến người cậu đang đứng trước mặt.
Lôi Tiếu mím môi, âm thanh lạnh nhạt, "mày không cần, Cố Tứ cũng không cần sao?" Cố Mang ngồi trên sô pha chơi game, không một chút để ý nói.
"Thằng bé là em trai tôi, tôi tự nuôi thằng bé, cậu đem Cố Âm mang đi là được.
" Lôi Tiêu khinh thường hừ lạnh. "Mày nuôi nó sao? Mày lấy gì nuôi nó? Mày có tiền sao? Như thế sao, nó nhỏ như vậy, cùng cái người chưa tốt nghiệp cao trung như mày ra ngoài làm ăn xin hay sao?" Thật làm mất hết mặt mày của nhà bọn họ.
Cố Mang hạ khoé môi, đuôi mắt hơi cong, ý cười không hiện rõ trên khuôn mặt cô.
"Tiền sao, có một ít. Tôi nghỉ cậu nên để những thứ này cho Cố Âm thì tốt hơn." Lôi Tiêu nhìn chằm chằm bộ dạng lúc này của Cố Mang, trên người Cố Mang lại có một cổ tà khí lạ thường.
Ngày Cố Mang vừa sinh ra, Lôi Tiêu liền biết về sau khi lớn lên cô sẽ là một đại mỹ nhân bại hoại.
Hắn cũng thực sũng cô cháu gái xinh đẹp này.
Lớn một chút nữa, tính tình nha đầu này càng ngày càng cổ quái.
Rõ ràng là người lớn nhất trong nhà, không một chút nhường nhịn lúc nào cũng so do với em trai, em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-luc-tong-khong-phai-dang-vua/3483368/chuong-1.html