Nghe thấy hai chữ “Lục Minh”, Cảnh Y Nhân hơi hồi hộp một chút, rồi lên tinh thần chăm chú lắng
nghe. Trước giờ cô không biết là có nhiều người phụ nữ lại nhung nhớ “cậu” của cô đến vậy, thậm chí còn nghĩ tới chuyện lột sạch quần áo của cậu rồi ngủ với cậu nữa. Nghĩ vậy Cảnh Y Nhân chợt có một cảm xúc tức giận không hiểu sao dâng lên, cô mới là chính thất của cậu có được không hả? Tuy rằng từ trước tới giờ cô chưa từng nghĩ tới việc sẽ ngủ với cậu, nhưng những người phụ nữ này lại muốn làm người của cậu, chiếm lấy vị trí của cô, chọc tới trên đầu cô là không đúng. Không có cửa à nha!
Dù có làm thiếp cũng không được. Cảnh Y Nhân rút ra một đoạn giấy để lau PP, rồi kéo quần lên, giật bồn cầu, đẩy cửa sải bước ra ngoài. Hai cô gái ở ngoài mặc quần áo thể thao, một đỏ, một xanh, quần áo ngắn tới mức hận không thể chỉ cho mỗi hai quả cầu thịt trên ngực.
Một người buộc tóc đuôi ngựa, một người tóc ngắn. “Đáng tiếc cái gì?” Cô gái tóc ngắn mặc đồ màu đỏ hỏi, rồi nhìn qua gương liếc thấy Cảnh Y Nhân đang đi ra từ một phòng vệ sinh ra, khuôn mặt xinh đẹp của Cảnh Y Nhân làm cho cô ta chấn động một chút, sau đó thản nhiên thu tầm mắt lại.
Cô gái mặc đồ màu xanh đang nhìn vào gương để bôi son môi không tiện cử động nên ậm ừ chưa nói tiếp.
“Đáng tiếc là Lục Minh đã kết hôn rồi. Hơn nữa nghe nói bà xã kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-boss-la-cong-chua/959126/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.