Nói như thể Cảnh Y Nhân là đồ quê mùa làm sao biết giám định đồ cổ là thật hay giả? Đúng là chuyện hài hước mà.
Cảnh Y Nhân nhìn lướt qua Lục Minh rồi lại nhìn Lý Đồng.
Cô vẫn nghĩ có chỗ nào đó không đúng mà, chỉ bởi vì tên tú ông ở “Quân khu di viện” kia nói cô đầu óc không bình thường nên họ xem cô như đứa ngốc ư? Không chỉ như vậy, hôm nay cô mới biết mình không phải là con vợ cả, mà là con rơi, còn không bằng con vợ lē.
Chẳng trách khi cô tới đây nhiều người nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quái như vậy.
Người phụ nữ đứng trước mặt tên Lý Đồng này dám ở đây lớn lối mà “cậu” cũng mặc kệ, xem ra hai người họ có gì mờ ám rồi.
Muốn đuổi cô để đưa Lý Đồng lên làm vợ cả? Không có cửa đâu, huống chi loại phụ nữ này ngay cả tư cách làm thiếp cũng không có. Cảnh Y Nhân hừ lạnh một tiếng. “…” Kẻ điên, đứa ngốc, con rơi? Cảnh Y Nhân không biết thì ra người ta không ngừng cười nhạo cô bởi vì cô là con rơi, thậm chí còn xem cô là kẻ điên, đứa ngốc mà xem thường.
Vì lẽ đó mà khi vừa tới đây ai cũng nhìn cô như nhìn thấy quỷ. Là công chúa của một nước mà lại bị kẻ khác xem như người điên, mang ra làm trò đùa?
Không biết chủ nhân của thân thể này phải nát tới đâu nữa?
Hôm nay cô phải cho bọn họ biết, biết ai mới là kẻ điên, đứa ngốc.
“Cô có chứng cớ gì mà nói tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-boss-la-cong-chua/959103/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.