Không lâu sau, chiếc xe dừng lại ở đích đến – Crown Club! Cảnh Hi không thèm nhìn cảnh Y Nhân cái nào, cậu đeo kính râm, bịt khẩu trang, đội mũ vào rồi xuống xe. Cậu đóng sập cửa xe lại, bước nhanh về phía trước, đi được hai bước mới phát hiện Cảnh Y Nhân không đi theo nên đành phải dừng lại, quay đầu nhìn thấy chị ta vẫn ngồi trong xe, hình như không hề có ý định xuống xe. Cách lớp khẩu trang, Cảnh Hi bực bội gào to: “Chị còn muốn chờ tôi mở cửa xe cho chị hả!?” “…” Không phải cô đang đợi Cảnh Hi mở cửa xe cho mình, mà là cô căn bản không biết phải mở cái cửa này như thế nào cả. Mở từ bên ngoài thì cô đã nhìn thấy rõ, nhưng vừa rồi khi Cảnh Hi mở cửa thì cả người cậu ta đã che mất rồi, nên cô không thể nhìn thấy cách cậu mở cửa như thế nào. Nhưng cô là công chúa, sự kiêu ngạo đã thẩm đến tận xương tủy, nó không cho phép cô mất thể diện trước mặt người khác. Thế nên cô không thèm trả lời mà vẫn cứ ngồi im. “…” Cảnh Hi thật hết chỗ nói, chị ta thật sự không thèm cử động gì cả! Cậu đành vòng qua đầu xe bên kia, tự mình mở cửa cho cô. Cảnh Y Nhân bước xuống xe, động tác không nhanh không chậm, từng cử chỉ đều lộ ra vẻ tao nhã. Cảnh Hi hơi ngây ra nhìn cô, thậm chí còn không kiềm chế được mình mà vô thức vươn tay đỡ lấy cô như một quý ông phong nhã lịch sự. Vừa bước ra khỏi xe, không hiểu sao Cảnh Y Nhân bỗng thấy hai chân mềm nhũn, suýt nữa ngã sấp xuống đất. Cảnh Hi bản năng đỡ lấy eo cô, hai người gần như kề sát vào nhau, động tác trông cực kỳ thân mật. Bọn họ hoàn toàn không biết cảnh này đã bị phóng viên cố thủ ở đây chụp được. “…” Cảnh Y Nhân lấy lại thăng bằng, khó hiểu cúi đầu nhìn chân mình, lẽ nào vì vết thương ở chân lần trước vẫn chưa khỏi? “…” Cảnh Hi vừa định thần lại, vội vàng rút tay về với vẻ ghét bỏ. Cậu cười giễu cợt một tiếng, giống như đang chế nhạo Cảnh Y Nhân đang giở trò lạt mềm buộc chặt vậy. Cảnh Y Nhân chỉ còn biết trợn trắng mắt, rồi bước theo Cảnh Hi vào câu lạc bộ. Bọn họ đã đặt trước một phòng riêng rất to, bên trong không chỉ có mấy người bọn họ mà tất cả bạn bè, họ hàng thân thích nhà họ Cảnh đều đến. “…”Không phải chỉ là gia đình ăn cơm với nhau thôi sao, Cảnh Y Nhân không ngờ rằng sẽ có nhiều người đến thế. Cảnh Hi bỏ kính râm và khẩu trang xuống, thấy trong phòng đột nhiên đông người như vậy thì nhíu mày, cảm thấy mình bị lừa. Vừa thấy cảnh Y Nhân đến thì ai nấy cũng cười ha hả. “Y Nhân! Bây giờ cháu là đại anh hùng rồi đấy! Bây giờ trên tivi lúc nào bác cũng nhìn thấy cháu đó!” “Đúng đấy Y Nhân! Cháu thật bản lĩnh, hành động ấy của cháu đã giúp thủ trưởng đại nhân có thêm không ít phiếu bầu ủng hộ đấy!” “…” Cảnh Y Nhân không hiểu bọn họ đang nói cái gì cả. Cảnh Đức Chính thấy cảnh Y Nhân đến thì gọi cô vào ngồi sô pha. “Y Nhân à, hôm đó là cha không đúng, chưa kịp hỏi rõ ràng mà đã mắng con rồi. Chỉ là cha tưởng con lại gây rắc rối.” “…” Cảnh Y Nhân lúng túng, khóe miệng giật giật, hóa ra là chuyện bắt trộm ngày hôm đó. “Con đã có đóng góp lớn như thế cho nhà họ Lục rồi, Lục Mình có nói gì với con không?” “…” Giờ Cảnh Y Nhân mới hiểu hóa ra bọn họ gọi cô đến không phải để chúc mừng sinh nhật gì đó, mà là chỉ muốn kiếm chút lợi lộc từ Lục Minh thôi. Cảnh Y Nhân lạnh lùng trừng mắt nhìn cảnh Hi một cái. “…” Cảnh Hi chỉ có thể bày ra vẻ mặt vô tội, rồi vội vã đổi đề tài: “Cha ơi, không phải cha nói hôm nay mở tiệc mừng sinh nhật cho mẹ con, rồi chỉ gia đình chúng ta cùng ăn một bữa sao? Tại sao bỗng dưng lại có nhiều người đến đây thế?” Nghe vậy, đám bạn bè thân thích trong phòng đều sầm mặt lại, ý của Cảnh Hi hiển nhiên là không chào đón bọn họ. Cảnh Đức Chính vẫn tươi cười tiếp đón khách khứa: “Đừng để bụng nhé! Cảnh Hi là ngôi sao nên đã quen cách nói năng ấy rồi, mọi người đừng để trong lòng làm gì!” Ông ta nhìn Cảnh Hi mà sắc mặt trầm xuống, lập tức lôi cậu ta sang một bên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]