Lục Minh lạnh lùng nhìn một vệt màu đỏ như bông hoa mai trên ga giường, bình tĩnh nói: “Ngày thứ mấy rồi?” “Ngày thứ tư.” “…” Ngày thứ tư thì lẽ ra lượng máu phải rất ít mới đúng. Đột nhiên, Lục Minh nghĩ tới một khả năng, hai mắt hơi nheo lại. Anh ra lệnh: “Cởϊ qυầи ra để tôi xem thế nào.” “…” Hai mắt Cảnh Y Nhân trợn tròn lên như cái chuông đồng, có phải cô đã nghe nhầm rồi không? Lục Minh thấy cô chỉ ngồi ngẩn người ra, đành phải vòng qua đầu giường bên kia để vén váy cô lên rồi kéo qυầи ɭóŧ xuống. Cảnh Y Nhân lập tức hồi hồn, hoảng sợ vội vàng che phía dưới, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng. “Cậu! Cậu làm gì thế?” “…” Lục Minh chỉ kéo quần cô xuống một nửa thôi cũng có thể nhìn thấy rõ, anh thực sự bó tay, không còn gì để nói. Anh biết ngay cô lại làm ra chuyện ngu ngốc mà! Nhưng lại còn ngu ngốc đến mức độ này sao? Hay là thật sự không biết gì hết? Thầm thở mạnh ra một hơi, Lục Minh cố gắng đè cơn kích động muốn đập tường xuống. Rồi anh “xoẹt” một cái, xé miếng băng vệ sinh đang dính trên mông cô xuống, rồi tiện tay rút mấy tờ giấy bên cạnh để gói lại, sau đó nhanh chóng xoay người đi vào nhà vệ sinh để ném thẳng vào thùng rác. . Ngôn Tình Sủng Anh cầm một miếng băng vệ sinh mới ra, đứng cạnh giường rồi xé vỏ, hất mạnh bàn tay của Cảnh Y Nhân đang cố che lấp ra, xé miếng dính trên băng vệ sinh rồi dán vào qυầи ɭóŧ của cô, cuối cùng kéo quần lên. Vừa nhìn thấy cái mông cong căng mịn tuyệt đẹp dính nhiều điểm đó của cô, Lục Minh thầm rủa một câu: “Chết tiệt!” Anh cắn răng cảnh cáo: “Lần sau mà còn dán sai thì tôi sẽ dán kín người cô đấy!” Lục Minh chỉ bỏ lại một câu ấy rồi lập tức xoay người mở cửa đi thẳng. Lục Minh lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên giúp phụ nữ thay băng vệ sinh! Chỉ sợ anh là người đàn ông duy nhất dán hộ băng vệ sinh cho phụ nữ mất! “…” Cảnh Y Nhân ngồi nhìn Lục Minh biến mất, cuối cùng chỉ biết mở to mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng. Cô cúi đầu nhìn cái qυầи ɭóŧ đã được mặc xong, hóa ra đây mới là cách sử dụng! Cảnh Y Nhân thay quần áo, rửa mặt mũi rồi xuống tầng ăn sáng. Lúc ấy, Lục Minh đã đi ra ngoài rồi. Khi Cảnh Y Nhân mới ăn được một nửa thì quản gia Ngô đột nhiên đi đến sau lưng cô và thông báo: “Cô Cảnh, có khách tới nhà ạ“. Nghe vậy, Cảnh Y Nhân quay đầu nhìn về phía cửa. Cô nhìn thấy một thanh niên mặc áo len cổ chữ V cài nơ, vóc dáng thon dài, mái tóc nhuộm màu vàng nâu, trông cậu ta ngang ngược nhưng cũng đầy sức sống và đẹp trai. Dáng vẻ lạnh lùng hơi cao ngạo, cậu ta trong khoảng mười tám, mười chín tuổi. Cảnh Y Nhân chưa kịp hỏi cậu ta là ai thì cậu ta đã mở miệng trước, giọng rất bất lịch sự. “cảnh Y Nhân, chị qua đây cho tôi!” “…” Nghe giọng nói này, Cảnh Y Nhân lập tức nhận ra, là cậu em chim sẻ kia à? Cậu ta không mặc đồ chim sẻ trông cũng vừa mắt đấy chứ. Gọi cô qua á? Cô là chị thì dựa vào cái gì lại phải nghe lời cậu ta chứ, cậu ta phải là người tự tới đây mới đúng. Cảnh Y Nhân quay đầu đi, mặc kệ cậu ta, tiếp tục ăn. “…” Cảnh Hi từ trước tới giờ luôn được mọi người vây quanh, đây là lần đầu tiên bị người khác không thèm để ý như vậy. Cậu ta có vẻ lúng túng, nhưng ngay lập tức lại giận dữ, rảo bước tới trước mặt cô, kéo Cảnh Y Nhân ra khỏi bàn ăn. “Mẹ tôi bảo tôi tới đón chị! Hôm nay là sinh nhật mẹ tôi, đúng lúc cha chị nói muốn gặp chị đấy!” “…” Cảnh Y Nhân nghe được mấy từ “mẹ tôi”, “cha chị” qua lời của cậu ta, nhất thời khó hiểu. Ngẫm nghĩ một lúc, Cảnh Y Nhân mới hiểu ra. Hóa ra bọn họ không cùng một mẹ sinh ra. Em trai này chắc là con thứ, anh trai cô mới là con trưởng! Cho nên người cha kia vẫn luôn muốn phát triển gia nghiệp của Cảnh thị là để truyền lại cho anh trai cô!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]