Đến giờ cơm chiều, Lục Minh về nhà.
Cảnh Y Nhân ngồi trước bàn ăn, nghĩ đến mấy rắc rối hai ngày nay, cô phá hỏng không ít đồ của cậu mà lại không có tiền đền nên hôm nay cô đã tạo ra ao cá thật tỉ mỉ chu đáo, coi như để bồi thường!
Nghĩ đến đây, Cảnh Y Nhân lộ ra vẻ mặt lấy lòng, hưng phấn nói: “Cậu ơi, lát nữa cháu có món quà muốn tặng cho cậu.” “…” Nghe vậy, Lục Minh có vẻ ngạc nhiên, nhướn mày nhìn cô. Quản gia Ngô đang đứng phía sau Lục Minh cũng nghe thấy, ông giật thót mình, cả người run lên.
Ông cúi người nói nhỏ bên tai Lục Minh, báo cáo chuyện bể bơi biến thành ao cá chiều nay cho Lục Minh biết. Gương mặt lạnh nhạt của Lục Minh dần dần đen lại, không khí xung quanh lập tức hạ nhiệt độ, tầm mắt anh rét lạnh bình tĩnh nhìn cô.
Ngũ quan của cô ngày thường rất tinh xảo, từng đường nét như bức tranh, đôi mắt hạnh như biết nói, sống mũi thẳng xinh đẹp, làn da trắng nõn giống như dáng vẻ quen thuộc trong trí nhớ của anh ta.
xinh đẹp, có sức sống, sinh động hơn Cảnh Y Nhân trước kia, gương mặt mộc ấy thanh lý, trong sáng hơn khuôn mặt tô son trát phần rất nhiều! Vì sao cô lại làm ra mấy chuyện không thể tưởng tượng nổi đó? Cô thật sự vẫn là cô sao? Cảnh Y Nhân này thật sự làm người ta không thể hiểu nổi nữa! “…” Thấy cậu đột nhiên có vẻ tức giận, Cảnh Y Nhân không biết mình lại làm sai cái gì? Chẳng lẽ tặng quà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-boss-la-cong-chua/959060/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.