Một năm sau...
"Tuyết Kỳ, tôi thấy cô dạo này hơi ốm đó. Bộ tối nào cũng làm việc quá sức hả?"
Lục Tuyết Kỳ đỏ mặt lườm lườm Sở Tiểu Tuệ đang ngồi mắc nẻ.
Đưa miếng cá vào miệng nhưng cô vội chạy vào nhà vệ sinh nôn tháo ra. Cảm giác này thật khó chịu!
"Tuyết Kỳ, cô bị gì vậy?"
Lục Tuyết Kỳ lắc đầu không đáp, đầu óc nghĩ ngợi xa xăm.
_____
Lục Tuyết Kỳ bước vào nhà nhưng bỗng khựng chân lại nhìn người con gái đang ngồi ung dung trên sofa. Cô bất giác nhíu mày:
"Hà Kỷ Lam"
Hà Kỷ Lam nhìn Lục Tuyết Kỳ, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên nhưng cô không thấy. Vừa lúc ấy, Vương Thiên cũng từ cầu thang bước xuống. Hà Kỷ Lam thay đổi đến mức chóng mặt, cô nhìn Lục Tuyết Kỳ cười dịu dàng.
"Tuyết Kỳ, chào chị."
Lục Tuyết Kỳ hơi đơ người một chút rồi cũng mỉm cười chào lại.
"Vương..."
"Thiên, đi mua sắm với em được không?"
Vương Thiên gật đầu vô tình làm cho Lục Tuyết Kỳ hơi nhói lên. Cô không nói gì cả, im lặng đi lên phòng.
"Chị Tuyết Kỳ, lát chị có thể đi với em."
Có thể sao? Lục Tuyết Kỳ chỉ ừ một tiếng. Đôi chân như đeo đá nặng trịch bước về phòng. Bỗng dưng cô thấy hạnh phúc hôm qua vẫn còn dường như đã mất...
_____
Lục Tuyết Kỳ lầm lũi bước phía sau, nhìn Hà Kỷ Lam ôm cánh tay Vương Thiên đi như vợ chồng, tim cô lại nhói lên nữa. Anh nói mẹ Hà Kỷ Lam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-boss-la-canh-sat/3027338/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.