Mẹ Tang Khê cũng muốn giúp, nhưng mà bà cụ có vẻ cảnh giác với người khác, phản ứng hơi mãnh liệt. Khương Mạn chỉ có thể từ chối ý tốt của đối phương.
Lần tắm rửa này kéo dài khá lâu, Khương Mạn cũng không có chút nào tỏ ra phiền chán, cô giúp bà cụ lau người xong, nhìn những vết thương trên người bà, vết nọ chồng lên vết kia. Mà chỗ nghiêm trọng nhất chính là mặt và bên cánh tay phải.
Phải tới sáu mươi phần trăm trên mặt là sẹo, tất cả đều là sẹo do bỏng, vết bỏng dày đặc trên cánh tay phải giống như bị ai dí tàn thuốc lên. Ngoài ra xương cổ chân trái đã bị vẹo. Có vẻ như bị gãy nhưng không được chữa kịp thời, sau thành di chứng bị cong.
Có lẽ vì bị giam cầm lâu ngày nên đôi chân đã bị teo cơ. Nhìn từ phía sau còn có thể thấy toàn bộ xương sống.
Sau khi tắm rửa cho bà cụ xong, cô thay cho bà một bộ quần áo sạch mượn của mẹ Tang Khê. Sau đó cô ôm bà cụ lên trên phòng, cảm thấy chỉ cần một tay cũng có thể ôm được bà cụ.
“Bà ngoại, con ở đây với bà, nghe lời con chúng ta cùng ngủ có được không?”
Khương Mạn nhẹ giọng tay giữ chặt lấy bà cụ.
“Tiểu Bạc……cháu dâu Tiểu Bạc……”
“Vâng, con là Khương Mạn, bà ngoại gọi con là Tiểu Mạn cũng được.”
“Tiểu, Tiểu Mạn……” Bà lão lặp đi lặp lại như muốn nhớ cái tên này, tay Khương Mạn vỗ nhẹ vào tay bà, sau đó lặng lẽ truyền dị năng.
Dưới tác dụng của dị năng và sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-anh-de-lai-pha-hong-gameshow/4612370/chuong-1411.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.